"Ôi...!Chị hai, chị tốt quá.
Tiền thuê nhà sắp không trả nổi, chúng ta mà còn có thể ăn thịt."
"Ai nói tiền thuê nhà sắp không trả nổi?" Sở Nguyệt Nịnh đưa thịt cho em gái, trêu ghẹo, "Vui vẻ vậy hả, vậy tự mình vào bếp làm đi?"
Sở Di rưng rưng nước mắt, mím môi, "Chị hai..."
"Thôi nào, làm việc cả ngày cũng mệt mỏi lắm." Sở Nguyệt Nịnh chỉ một câu, Sở Di không nói hai lời, nhanh chóng dẫn chị vào bếp, váy ngủ phấp phới trong không khí, vội vã ném lại một câu.
"Cho em mười phút."
Cửa bếp đóng lại, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng nồi chảo va chạm.
Sở Nguyệt Nịnh thu hồi tầm mắt, đặt sổ sách lên bàn bát tiên, chiếc bàn gỗ màu đỏ đã bong tróc nhiều chỗ, vừa đặt đồ lên thì rung lắc, cô lại đẩy bàn gỗ sát vào tường, tiếng va chạm nhỏ vang lên, một mảng vôi trên tường rơi xuống.
Sở Nguyệt Nịnh giơ tay quét bụi bẩn.
Căn phòng thuê chật chội, tổng diện tích chưa đến 12 mét vuông, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ để thông gió, mùa hè vô cùng nóng bức và ẩm ướt.
Đời trước, căn phòng ngủ của cô cũng không lớn hơn là bao.
Sở Nguyệt Nịnh bồi hồi nhớ lại, "Vẫn phải kiếm tiền thôi."
Nói xong, cô lại nhìn sang chiếc tủ gỗ duy nhất trong phòng, đặt ghế gỗ xuống, bước lên tìm kiếm hành lý mang từ Tương Thành đến đây.
Nhưng tìm kiếm mãi mà không thấy biên lai mượn tiền đâu.
Năng lực của cô đều tiêu hao ở việc phá phong thuỷ, công đức tích góp cũng phải duy trì khách hàng.
Nếu không, cũng không thể bói toán được.
"A Di, em có biết biên lai mượn tiền để ở đâu không?"
Sở Di vừa bưng đĩa ớt xanh xào thịt thơm lừng ra, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, nhăn mặt, "Trong ngăn tủ không có sao?"
"Không có." Sở Nguyệt Nịnh nhẹ nhàng nhảy xuống từ ghế gỗ, lo lắng đánh thức cư dân tầng dưới, nhẹ nhàng đặt ghế gỗ bên cạnh bàn bát tiên.
Dù sao cũng không vội.
Cô không tìm kiếm nữa.
Sở Di đặt đồ ăn lên bàn bát tiên, đưa bát cơm tẻ cho chị, thắc mắc: "Sao tự nhiên chị lại muốn tìm biên lai mượn tiền?"
Sở Nguyệt Nịnh kể lại chuyện mẹ con nhà họ Phương không chịu trả tiền.
Sở Di tức giận vô cùng, cắn đũa, "Thật vô liêm sỉ, rõ ràng là mượn 7000 đồng của ông ngoại."
"Em có chán ghét việc chị từ chối căn hộ ở khu đông không? Diện tích hơn 100 mét vuông, so với nơi chúng ta đang ở rộng rãi hơn niều."
Dù sao căn hộ ở khu đông cũng phải chia cho các cô, Sở Di cũng có phần.
"Cần gì đâu." Sở Di cúi đầu ăn cơm, nhăn mặt cau mày tỏ vẻ buồn nôn, "Ai muốn ở cái ổ chuột đó."
"Cũng đúng."
Sở Nguyệt Nịnh nhớ đến đôi giày da vừa đi vào cửa, "Giày da của em bị hỏng rồi hả? Có thời gian chị sẽ dẫn em đi mua đôi mới."
Ở Hương Giang, học sinh đều phải mặc đồng phục trắng với vớ và giày da.
Sở Di chỉ có một đôi, và nó đã hỏng.
"Không cần." Sở Di hoàn toàn không quan tâm, "Em dùng keo dán lại là được."
Sở Nguyệt Nịnh ngạc nhiên: "Chị thấy trên giày da có dấu vết của keo dán."
"Không sao đâu.
Dán mỗi ngày là được, một đôi giày mới tận vài trăm tệ, vứt đi thì tiếc."
Sở Nguyệt Nịnh vẫn quyết định có thời gian sẽ đi mua cho em gái một đôi giày mới, cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Hai người ăn xong cơm, Sở Di dọn dẹp bàn ăn.
Sở Nguyệt Nịnh lấy quần áo từ tủ quần áo đi vào phòng tắm tắm, mở vòi sen, nước chảy ồ ạt, cô vươn tay lau khô hơi nước trên gương thủy tinh, nhìn vào ảnh phản chiếu của mình trong gương, sững sờ.
Trong gương, cô gái có làn da trắng nõn nà, đôi mắt dài hẹp như quả vải, mái tóc dài ngang eo, mũi có một nốt ruồi đen nhỏ mang vẻ thanh lãnh.
Ngoại trừ làn da hơi khô ráp, tướng mạo này của cô giống hệt với kiếp trước.
Sở Nguyệt Nịnh không quan tâm, hơi nước bốc lên trên gương, cô lấy chai xà phòng đã trống rỗng trên bồn rửa, cố gắng gội đầu nhanh chóng.
Một đêm trôi qua.
Trời dần sáng, ánh nắng vàng kim len lỏi qua cửa sổ chiếu vào sàn nhà trong căn phòng trọ, tiếng nhạc phát ra từ chiếc micro cũ kỹ của nhà hàng xóm hòa quyện với tiếng nước chảy, tiếng nói chuyện của hàng xóm láng giềng, tạo nên một bản giao hưởng náo nhiệt.
Như nước sôi, con phố Thâm Thủy Bộ dần dần thức tỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...