"Không phải đi chỗ anh ta," Trong ánh mắt Đồng Thành Quân lóe lên một tia áy náy, thoáng qua rồi biến mất làm nguời khó có thể bắt giữ, hắn nói: "Trên đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy, anh lại không có kinh nghiệm làm việc trong xưởng, làm sao có thể nhẹ nhàng như vậy liền làm chủ quản?"
"Chậm rãi học mà, làm chủ quản thật tốt, như vậy anh sẽ không phải rất mệt."
"Coi như là làm chủ quản, vậy cũng phải dựa vào bản lĩnh của chính mình, nếu không thì ai người ta chịu phục?"
Diệp Tiểu Vân ngẫm lại cũng đúng, hỏi: "Vậy anh tính toán đi đâu?"
"Lúc ở nhà ba mẹ em ăn tết, anh đã hỏi anh vợ tình hình nhà xưởng ở Quảng Châu, anh ấy đề cử cho anh vài nhà không tồi, anh dự định đi thử xem."
Nghe thấy là nhà máy do anh mình đề cử, Diệp Tiểu Vân nháy mắt an tâm, nói: "Là không tồi, anh em trước đây làm việc ở một xưởng giày dép ở Quảng Châu, không chỉ có tiền lương cao, còn bao ăn bao ở, mỗi tuần có một ngày nghỉ ngơi, tuy nói có lúc cần tăng ca nhưng có tiền làm thêm giờ, tính toán sau một tháng có khoảng trên dưới một ngàn khối."
"Bao ăn bao ở tiêu không mất bao nhiêu tiền, một năm qua đi có ít nhất 1 vạn tệ." Diệp Tiểu Vân càng nói trên mặt càng ngày càng có hào quang, nói: "Chờ anh ổn định rồi, đem em cùng Hân Hân cũng đón đi, em cũng tiến vào tronh xưởng làm công, hai người chúng ta một năm có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Đến lúc đó tích góp được một ít rồi sẽ ở Quảng Châu mua nhà, thế là sau này một nhà chúng ta có thể ở trong thành sinh hoạt."
Đồng Hân chống cằm nghe ba mẹ tưởng tượng về tương lai, thỏa hiệp gật gù, cũng có thể nói là thay đổi tốt, đi Quảng Châu làm công mua nhà, dù sao cũng tốt hơn ở quê nhà cho cha mẹ, anh em bóc lột.
* * *
Sau lập xuân, những chú chim én với cái đuôi tựa cái kéo đã từ phương nam bay trở về, có đứng ở trên cột điện nghỉ ngơi, cũng có ngậm bùn cần lao xây tổ, còn có dùng hai chân ở trên đất bước đi bộ..
Khí trời vẫn còn rất lạnh, cũng chưa đến thời điểm nông canh, dư vị năm mới vẫn còn lưu lại, mọi người lẫn nhau sang nhà thăm hỏi, tụ tập cùng một chỗ sưởi ấm cắn hạt dưa.
Quách Xuân Hoa ở trong nhà lão tỷ muội Quách Kim Lan sưởi ấm cắn hạt dưa, các bà là người cùng một cái thôn, lại cùng một thời gian gả tới Ngân Hạnh thôn, quan hệ cũng không tệ lắm.
"Ai.." Quách Kim Lan bỗng nhiên nặng nề thở dài một tiếng, nói: "Cuộc sống này a, thật là không có cách nào qua."
Lời này trong nháy mắt gây nên sự chú ý của các tỷ muội ở bên cạnh, Quách Xuân Hoa đi đầu hỏi: "Làm sao lại không có cách nào qua? Bốn đứa con trai một đứa con gái của bà, mỗi người đều là nhất hiếu thuận, hơn nữa lão chồng nhà bà cũng là người chịu khó, công việc trong nhà đều ôm hết, bà trời sinh chính là mệnh hưởng phúc, làm sao lại không có cách nào qua?"
Quách Kim Lan lại nặng nề thở dài một hơi, nói: "Con cái nhiều thì có ích lợi gì, đứa nào đứa nấy đều muốn chạy đi ra ngoài làm công, không muốn ở lại quê nhà trồng trọt, nhà chúng tôi mười mấy mẫu ruộng không biết làm sao mà trồng hết được đây! Chỉ có tôi cùng ông nhà tôi làm, chẳng phải mệt chết."
Một cái khác tỷ muội cười nói: "Ánh mắt của bà không thể thiển cẩn như vậy, hiện tại ai còn ở nhà trồng trọt, không đều đi ra ngoài làm công kiếm tiền, đi bên ngoài làm công kiếm tiền không hơn trồng trọt sao? Kiếm được tiền, còn không phải cầm về nhà hiếu kính bà, đến lúc đó bà cứ vụng trộm mà vui vẻ đi! Còn ở trước mặt chúng tôi tố khổ."
Quách Xuân Hoa nhưng là đánh chủ ý tới mười mấy mẫu đất, thăm dò hỏi: "Bà liền không nghĩ tới đem đất đi cho thuê sao? Để cho người khác trồng?"
Quách Kim Lan cười nói: "Ay da! Tôi làm sao không nghĩ tới đâu, vẫn là Xuân Hoa bà đầu óc nhanh nhẹn, đúng là có thể đem một phần đi cho thuê, cứ như thế, hai vợ chồng bọn tôi cũng không cần mệt như vậy."
"Không bằng cho nhà chúng tôi thuê đi," Quách Xuân Hoa cướp lời.
"Cho nhà bà thuê?" Quách Kim Lan hoài nghi nhìn Quách Xuân Hoa hai mắt, nói: "Nhà bà không phải cũng đã có mười mấy mẫu sao? Còn đi thuê, không sợ đem mình mệt thảm à? Bà chịu được không?"
Quách Xuân Hoa cười nói: "Tôi không phải có con trai sao, lão tam nhà tôi mình hắn bằng hẳn ba người, nhiều trồng vài mẫu mà thôi, hắn xử lí được."
"Con trai bà không đi làm công à?" Quách Kim Lan nói: "Chỉ tính mười mấy gia đình trong thôn chúng ta, trong nhà phàm là có thể đi ra ngoài làm công thì đều đi ra ngoài làm công kiếm tiền, lão tam nhà bà không đi à?"
Trên đuôi lông mày Quách Xuân Hoa mang theo đắc ý, nói: "Hắn không đi, hắn ở lại bên người chúng tôi hiếu thuận chúng tôi."
"Ai nha, bà thật đúng là có phúc lớn, có con trai ở bên người sai bảo, cuộc sống này trôi qua thư thái hơn nhiều."
"Đương nhiên," Quách Xuân Hoa giơ giơ lên cằm, đầy mặt đắc ý nói: "Đứa con trai này của tôi a, tôi nói đi hướng Đông, hắn tuyệt không dám đi hướng Tây.
Hắn cùng đại ca hắn không giống nhau, Thành Hoành nhà chúng tôi là ở bên ngoài làm đại sự, hắn là ở nhà làm hiếu tử."
"Vậy được," Quách Kim Lan thoải mái đáp ứng, "Nếu nhà bà có thể trồng được nói, vậy thì cho nhà bà trồng, chờ trồng được thóc phân nhà chúng tôi ba phần mười là được."
Quách Xuân Hoa cao hứng nói: "Vậy cứ quyết định như thế," Vẫn chưa yên tâm, lại chỉ vào một vòng tỷ muội nói: "Các bà đều nghe thấy đấy nhá, đều là chứng nhân của tôi, không cho đổi ý."
Trong nhà, Đồng Thành Quân cùng Diệp Tiểu Vân đang thương lượng muốn như thế nào mở miệng nói ra chuyện làm công cùng phân gia.
"Trước nói ra ngoài làm công đi," Diệp Tiểu Vân nói: "Nếu anh trước tiên nói ra chuyện phân gia, khẳng định sẽ không cho anh đi ra ngoài làm công."
"Chỉ sợ mặc kệ anh nói cái gì, bọn họ đều sẽ không đồng ý," Đồng Thành Quân nói: "Việc này phải tìm giúp đỡ."
"Tìm giúp đỡ?"
"Ừm, chỉ dựa vào chúng ta một phòng nói phân gia, chắc chắn sẽ không đồng ý, nếu như đại ca cũng đồng ý phân gia, vậy thì có thể xong rồi."
"..."
Diệp Tiểu Vân cười cười nói: "Đại ca anh hắn ta chịu phân gia mới là chuyện lạ! Nếu như phân gia, ai kiếm tiền cho hắn tiêu? Bây giờ chỗ tốt trong nhà đều thiên vị hắn, hắn không nỡ." Lời nói xong, Diệp Tiểu Vân đưa tay che lại miệng, giật mình phát hiện chính mình nói có chút chanh chua, theo bản năng kiểm tra phản ứng của Đồng Thành Quân, lại thấy anh một chút phản ứng đều không có.
Như vậy, ở trong lòng anh cũng là như vậy cảm thấy, đại ca anh chiếm bọn họ rất nhiều tiện nghi.
Đồng Thành Quân đột nhiên cũng đi theo cười cười, nói: "Anh ấy sẽ đồng ý, giả sử không phân gia, vạn nhất cả nhà theo anh ấy chuyển vào biệt thự trong thành phố ở thì làm sao bây giờ? Vạn nhất anh ấy phát đạt, bởi vì trước không phân gia mà buộc lòng phải móc tiền ra bên ngoài, đại ca mới sẽ không làm lỗ vốn mua bán."
Thùng thùng --
Cửa bị dùng sức vỗ hai lần, Quách Xuân Hoa ở bên ngoài hô lớn: "Thành Quân, con có ở nhà không?"
Đồng Thành Quân đi đến mở cửa, Quách Xuân Hoa đi vào, bất mãn nói: "Ban ngày ban mặt, đóng cửa làm cái gì?"
Đồng Thành Quân đem cửa khép lại, xoay người lại nói: "Gió lớn, không khép cửa liền thổi vào trong phòng."
Trong phòng lạnh buốt, cũng không thấy nhóm lò sưởi, Quách Xuân Hoa tạm chấp nhận ở trên ghế salông ngồi xuống, nói: "Vừa vặn hai đứa đều ở, mẹ cũng không cần tìm từng đứa nói, hai đứa cùng nhau nghe đi.
Qua ít ngày nữa chính là vụ xuân, năm nay muốn gieo nhiều một ít mạ, nhà dì Kim Lan cho nhà chúng ta thuê sáu, bảy mẫu, chờ được mùa nhà chúng ta bảy, nhà bọn họ ba."
Vụ xuân cùng vụ thu hàng năm, bọn họ hai vợ chồng đều mệt cùng cẩu dường như, từ sớm đến tối đều ở trong đất bùn làm việc.
Nếu nói là vì sinh hoạt đến càng tốt, vì phân đến nhiều lương thực mà làm việc, thì bọn họ cớ sao mà không làm?
Nhưng thử nhìn xem bọn họ thay cái nhà này cần cù chăm chỉ làm việc năm năm, gia đình nhỏ của bọn họ được cái gì?
"Mẹ, nhà dì Kim Lan không phải có rất nhiều người sao? Làm sao đang yêu đang lành lại cho chúng ta thuê một nửa?" Đồng Thành Quân hỏi.
"Mấy đứa con trai con gái bất hiếu kia của dì ấy bỏ lại đất đai, đều muốn đi ra ngoài làm công, này không phải dì Kim Lan của con bận không hết việc, bèn nghĩ đem đi cho thuê."
"Mẹ, con cũng muốn đi ra ngoài làm công." Đồng Thành Quân trầm giọng nói.
"Cái gì?" Quách Xuân Hoa đầy mặt ngạc nhiên, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
2.
Chiếc Hộp Ánh Trăng
3.
Quái Vật - Hiểu Bạo
4.
Vật Lộn Với Ảo Mộng
=====================================
"Con chuẩn bị đi Quảng Châu làm công," Đồng Thành Quân lặp lại một lần, "Đất nhà dì Kim Lan vẫn là để dì ấy cho người khác thuê đi."
"Cái gì!" Quách Xuân Hoa một tiếng cao vút, đột nhiên từ trên ghế sa lông đứng lên, ngón tay chỉ vào Đồng Thành Quân trách mắng: "Mày như thế nào cũng muốn làm thằng con bất hiếu? Mày làm sao dám đi nơi khác làm công? Trong mắt mày còn có người mẹ này nữa không? Cái gì gọi là con cũng muốn đi? Tao đồng ý sao? Tao cho phép sao?"
"Tao cho mày biết, mày không được đi! Tao tuyệt đối không đồng ý!"
Quách Xuân Hoa hầu như là rống to nói chuyện, liên tiếp nói xong một đống lời nói, mặt đã nghẹn đến đỏ chót, bởi vì tức giận, thở có chút không kịp, ngực chập trùng đến lợi hại.
"Ngài không đồng ý, con cũng muốn đi."
Đồng Thành Quân nói: "Bây giờ nào còn có người trẻ tuổi lưu tại trong thôn? Có tay có chân đều đi ra ngoài phát triển sự nghiệp, con chính đang ở tuổi cần phải phát triển, nếu như không nắm chặt cơ hội, chẳng lẽ cả đời ở nhà trồng trọt?"
"Trồng trọt thì có làm sao? Đồng gia các người mấy thế hệ trước, mỗi người đều là trồng trọt.
Tôi là nông dân tôi quang vinh, lời có phải nói như vậy không? Mày thế nhưng dám xem thường người trồng trọt!"
"Mẹ, con không có ý xem thường, chỉ là thời đại thay đổi, vì thành thị kiến thiết, đi trong thành phố làm công, cũng đồng dạng quang vinh.
Không chỉ có quang vinh, còn có thể kiếm tiền về nhà hiếu thuận cha mẹ, nuôi vợ nuôi con."
Thấy nói không lại con trai, Quách Xuân Hoa liền la lối khóc lóc nói: "Dù sao tao chính là không đồng ý, mày dám đi thử xem, mày chân trước vừa đi, tao chân sau liền thắt cổ chết ở trên xà nhà."
Đồng Thành Quân cùng Diệp Tiểu Vân hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới Quách Xuân Hoa sẽ nói ra lời uy hiếp như vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...