"Thành Quân này, cậu nghe tôi khuyên một câu, bây giờ mọi người đều đi trong thành làm công kiếm tiền, kiếm được đầy bồn đầy bát, không chỉ xây nhà mới, còn chăm sóc vợ con chu đáo," Đinh Ngân Hải nói: "Cậu cùng tôi đi Thâm Quyến đi, vào xường nhà tôi làm, tôi cho cậu làm chủ quản, trong xưởng sẽ phân cho cậu một gian ký túc xá đơn, chờ sau khi cậu ổn định, liền đem Tiểu Vân bọn họ cũng cùng nhau nhận đi."
Đồng Thành Quân nói: "Tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, giờ chỉ nghĩ trước trông nom Tiểu Vân, để cô ấy hồi phục sức khỏe."
"Ai nha, cậu người này đầu óc làm sao lại chậm chạp như vậy?" Đinh Ngân Hải nói: "Trông nom thế này thì có ích gì? Quan trọng là tiền, có tiền mới có thể mua đồ bổ cho Tiểu Vân, có tiền mới có thể để cho em ấy an tâm."
Hắn nhìn về phía mành, hận sắt không thành thép nói: "Tiểu Vân, em tới nói cậu ta đi, cái tính cách này của cậu ta thực là muốn tức chết người.
Nào có người cố chấp như vậy, liền một điểm cũng không tiến bộ? Việc tốt chủ động đưa tới cửa, cậu ta cũng không biết tiếp."
Sau mành Diệp Tiểu Vân rõ ràng trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Em làm gì nói được anh ấy."
"Sách sách," Đinh Ngân Hải lắc đầu liên tục, đưa tay vỗ vỗ bả vai Đồng Thành Quân, một bộ đại ca giáo huấn bọn tiểu đệ, "Thành Quân, tôi phải thay Tiểu Vân cẩn thận nói với cậu."
"Cậu có biết thời điểm tôi chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Tiểu Vân chịu đựng ốm đau, chờ góp đủ phí giải phẫu, tôi nhìn thấy có bao nhiêu đau lòng không? Lấy điều kiện của em ấy, lẽ nào không thể tìm được một người càng tốt hơn? Cần gì phải theo cậu chịu khổ?"
Đồng Thành Quân hơi nghiêng đầu nhìn về phía Đinh Ngân Hải, biểu hiện nghiêm túc nghe.
Đinh Ngân Hải nói tiếp: "Tôi là thật nhìn không được, cậu có cơ hội để cho vợ mình sống cuộc sống tốt hơn, lại không chịu tiến thủ, chẳng nhẽ cậu muốn để Tiểu Vân cả đời ở chỗ này theo cậu kiếm ăn, rồi chờ lần sau lại sinh bệnh, cậu lại không bỏ ra nổi tiền, chẳng lẽ để cho em ấy ở trên giường bệnh chờ chết?"
"Tôi liền không giống cậu, nếu như tôi có một người vợ tốt như vậy, tôi nhất định sẽ không để cho cô ấy chịu một chút ủy khuất."
"Tôi nếu là có vợ con, tôi nhất định sẽ mua biệt thực ở Thâm Quyến cho bọn họ ở, lại mời hai người bảo mẫu làm cơm, mời một tài xế chuyên môn lái xe cho bọn họ."
"Một năm đưa bà xã đi du lịch vòng quanh thế giới một lần, con cái đều đưa đến trường học quốc tế đi học, tương lai trực tiếp xuất ngoại du học."
* * *
Đinh Ngân Hải ra sức nói bốc nói phét, như thế nào đối tốt với vợ con, ở bề ngoài nói là như thế nào đối tốt với vợ con tương lai, nhưng ở Đồng Hân nghe tới, này không phải đều là nói cho Diệp Tiểu Vân nghe sao?
Đinh Ngân Hải cũng không quên làm thấp đi Đồng Thành Quân, "Người anh em, tôi thấy buồn thay cho cậu, có cuộc sống nhân thượng nhân thì cậu không thèm, nhất định phải sống cuộc sống của người hạ đẳng.
Vì mấy mao tiền mà cùng người cãi cọ, cùng người ăn nói khép nép.
Cái đầu gỗ này của cậu, mau mau khai khiếu đi!"
"Ngân Hải ca," Đồng Thành Quân rốt cục lên tiếng, nói: "Mỗi người đều có cách sinh hoạt riêng, anh cũng không thể ép buộc tất cả mọi người đều thành công giống anh."
"Làm sao? Cậu còn cảm thấy như bây giờ rất tốt?" Đinh Ngân Hải bỗng dưng đứng lên, hướng về phía trong rèm Diệp Tiểu Vân nói: "Tiểu Vân này, anh thực sự là khuyên không được chồng em, thực sự là đem lòng tốt của người ta coi như lòng lang dạ thú, anh liều sống liều chết muốn kéo cậu ta một phen, cậu ta còn không cảm kích.
Cuộc nói chuyện này là không có cách nào nói tiếp nữa, anh đi trước, miễn cho bị tên đầu gỗ này tức chết."
Nói xong, hắn quay đầu bước đi, đi tới cửa liền dừng lại, quay đầu lại nói: "Tiểu Vân, bên trong số đồ bổ anh đưa cho em có nhân sâm, em giết con gà nhà hầm ăn, dinh dưỡng lại ăn ngon, em cẩn thận dưỡng thân thể! Chờ nao rảnh, anh lại tới thăm em."
"Ai, anh đi thong thả." Sau mành Diệp Tiểu Vân đáp lời.
Chờ Đinh Ngân Hải vừa đi, Diệp Tiểu Vân đem mành kéo vào, trên khuôn mặt hiển nhiên có chút tức giận.
Nhưng không đợi cô nói chuyện, Đồng Thành Quân đã giành trước nói: "Em cái gì cũng đừng nói, anh tự có chừng mực." Nói xong hắn liền đứng dậy đi ra ngoài, "Anh còn phải đi cuốc đất."
Đầy bụng lời nói của Diệp Tiểu Vân đều bị chặn ở cổ họng, trong lòng buồn rầu khó chịu.
Lần chèn ép này có chút tàn nhẫn, ý tứ ngoài lời của Đinh Ngân Hải rất rõ ràng, khẳng định kích thích đến ba cô, hơn nữa còn có chút quá mức.
Để tránh cho tình cảm của ba mẹ bị ảnh hưởng, Đồng Hân bước chân ngắn nhỏ, nhào tới trước mặt Diệp Tiểu Vân, nói: "Mẹ, vừa mới con đi ra vườn rau nói cho ba, nói Đinh thúc thúc đến, ba ngay lập tức bỏ lại cái cuốc, nhanh chân chạy về trong nhà, đều đem con quên ở ngoài ruộng."
Diệp Tiểu Vân nhíu lại mày, không nói lời nào.
Đồng Hân nháy mắt một cái, tình huống thế nào? Mẹ giống như càng tức giận, cô nhanh chóng nói: "Oa, ba thật lo lắng mẹ, sợ Đinh thúc thúc đem mẹ cướp đi."
Không muốn im lặng, ngay lập tức đã trúng một chưởng của mẹ vào mông.
Diệp Tiểu Vân xì một tiếng cười, "Nói bừa gì đấy?"
Lông mày Diệp Tiểu Vân từng chút giãn ra, đúng là chính mình nhất thời nghĩ lệch lạc, chồng của cô cô còn không hiểu? Khẳng định là lo lắng mình, mà không phải sợ cô cùng Đinh Ngân Hải ở cùng một phòng, làm ra một ít chuyện bậy bạ.
Đồng Hân sờ sờ chỗ thịt bị đập đau, nhăn khuôn mặt nhỏ nói: "Mẹ, mẹ đánh nhẹ chút, con đau!"
Diệp Tiểu Vân giơ tay lại là một cái tát, lúc này là nhẹ, "Mẹ sai rồi, để mẹ xoa xoa cho con."
**
Ngày 30 tháng 11, là sinh nhật của Đồng Hân.
Đồng Thành Quân thừa dịp tổ chức sinh nhật cho con gái, mời Đinh Ngân Hải tới dùng cơm, dù sao cũng là ân nhân giúp mình đại ân, nào có vì vài câu quá khích, liền thành kẻ thù không lui tới.
Trên danh nghĩa là tổ chức sinh nhật cho Đồng Hân, thực tế là cho Đinh Ngân Hải uống rượu nhận lỗi.
Đồng Thành Quân tự mình xuống bếp làm mấy món ăn, ở trong phòng mình đặt một cái bàn nhỏ, bắt đầu cùng Đinh Ngân Hải uống lên.
Đinh Ngân Hải hứng thú rất cao, không ngừng cùng Đồng Thành Quân chạm cốc, không tốn bao nhiêu công sức, liền uống sạch mấy chai bia chuẩn bị.
"Lại đi mua mấy chai đến, hai anh em chúng ta hiếm thấy cùng nhau uống rượu, nhất định phải uống tận hứng." Đinh Ngân Hải móc ví ra, từ bên trong lấy ra một tờ một trăm đồng, đùng một tiếng để lên bàn, còn nói: "Hân Hân, cháu đi mua."
Diệp Tiểu Vân ở một bên nói: "Con bé nơi nào bê nổi, vẫn là em đi cho."
"Đừng đừng," Đinh Ngân Hải ngăn, "Thân thể em chưa khôi phục như lúc ban đầu, phải nhiều nghỉ ngơi, đâu có thể để em làm việc chân tay," Hắn lập tức nói: "Vậy thì Thành Quân đi, Thành Quân cậu dẫn con gái đi đi."
"Con không đi đâu," Đồng Hân bưng sữa bò của cô, bi bô nói: "Đinh thúc thúc, con uống rượu với thúc."
"Ha ha.." Đinh Ngân Hải cười to, đưa tay sờ soạng đầu Đồng Hân một cái, nói: "Tiểu Vân a, đứa con gái này của em rất giống em, thật thông tuệ."
Diệp Tiểu Vân mỉm cười: "Anh cứ quá khen, chẳng qua hơi chút tinh nghịch một chút thôi."
Đồng Thành Quân không có cầm tờ riền Đinh Ngân Hải vỗ vào trên bàn, hắn đứng dậy nói: "Vậy tôi đi mua rượu, Ngân Hải ca, ngày hôm nay chúng ta không say không về."
Nói xong, hắn xoay người ra cửa.
Mua bia là mua ở tiệm tạp hóa ở cửa thôn của nhị tỷ Đồng Thành Ngọc, cũng không xa, trên người hắn có hai mươi đồng tiền, đủ mua mấy chai bia, Đinh Ngân Hải đã uống rất nhiều rượu, có bia, có rượu trắng, sợ là đã sắp say rồi, cũng uống không được bao nhiêu.
Đi tới tiệm tạp hóa nhà nhị tỷ, chỉ thấy một mặt tường của tiệm tạp hóa bị đập đi, gạch chất đống ở ven đường, ngoại trừ gạch, còn có mười mấy bao xi măng cùng một đống lớn gạch mới.
Ven đường có hai người phụ nữ trong thôn đứng ở nơi đó nói chuyện, nhìn thấy Đồng Thành Quân đến, cười chào hỏi nói: "Lão tam, đến chỗ nhị tỷ cậu giúp đỡ à? Các cậu có muốn thuê người không? Nếu muốn thuê người, cậu xem Trụ Tử nhà chúng tôi thế nào? Nó biết làm việc này."
"Hỗ trợ cái gì?" Đồng Thành Quân nhìn đến tiệm tạp hóa tình huống này, dĩ nhiên đoán được, nhưng không xác định.
"Nhà nhị tỷ cậu không phải muốn mở rộng của hàng sao? Muốn làm cái siêu thị, này không phải đem tường đập đi, xây cửa hàng mới sao? Nghe nói ngày hôm qua còn mua một chiếc xe vận tải nhỏ, sau này chuyên môn vận chuyển hàng."
Đồng Thành Quân nói: "Chuyện nhà nhị tỷ cháu, cháu cũng không rõ lắm, chị ấy không nói với cháu."
Hắn tiếp tục đi về phía trước, dưới chân có khinh phiêu phiêu, nhớ tới trước đó vài ngày Nhị tỷ vẫn luôn khó xử nói: "Trong nhà cũng không có tiền, tiền toàn bộ đều ném vào trong hàng rồi, muốn giúp đỡ
Cũng hữu tâm vô lực."
Hắn đi tới trong tiệm tạp hóa, Đồng Thành Ngọc đang ở quầy hàng đếm tiền lẻ, ngẩng đầu thấy là Đồng Thành Quân đến, đem tiền trong tay nhét vào trong ngăn kéo đóng lại, cười khanh khách nói: "Đã ăn cơm trưa chưa?"
Đồng Thành Quân đi tới, giơ hai mươi khối tiền trong tay lên, "Cho em mấy chai bia."
"Bia? Trong nhà mời khách?" Đồng Thành Ngọc nhận tiền, đem tiền ném vào trong hộp thu ngân trong ngăn kéo, lập tức xoay người đi lấy bia, một bên đi một bên nói: "Làm sao trong nhà mời khách cũng không nói một tiếng? Để chị giúp cậu xã giao."
"Sinh nhật Hân Hân, thuận tiện mời Đinh Ngân Hải ăn một bữa cơm."
"Ồ? Đang yên lành mời cậu ta ăn cơm làm cái gì?" Đồng Thành Ngọc đem bia lấy ra đặt ở trên quầy, thấy hơi nhiều bình, không tiện cầm, lại xoay người đi tìm túi, đem những chai bia đó bỏ vào trong túi, để Đồng Thành Quân đồng thời nhấc theo.
"Lần trước phí giải phẫu của Tiểu Vân, là anh ấy hỗ trợ ứng ra.
Nghĩ thế nào cũng phải mời người ta ăn cơm, cẩn thận cảm tạ một phen."
"Nha." Đồng Thành Ngọc không thanh, đem bia sắp xếp gọn gàng, đẩy đến trước mặt Đồng Thành Quân, nói: "Cậu cầm cẩn thận chút, đừng để bị đổ."
Đồng Thành Quân đứng không nhúc nhích, một đôi con ngươi đen thẳng tắp nhìn, đột nhiên nói: "Nhị tỷ, em nhớ hồi chị cùng anh rể vừa mới kết hôn không bao lâu, anh rể leo núi đi hái chôm chôm, liền té gãy chân."
"Đúng vậy," Đồng Thành Ngọc gật gật đầu, cười nói: "May mà cậu ở, đi cõng anh ấy về nhà, sau đó một đường đưa đi bệnh viện."
"Em còn nhớ, chân của anh rể dùng không sai biệt lắm ba tháng mới hoàn toàn khỏi hẳn."
"Đúng vậy."
Đồng Thành Quân chậm rãi nói: "Em còn nhớ trong ba tháng này, em thường thường đẹp xe ba bánh đưa anh rể đi bệnh viện xem bệnh, mỗi lần đi chính là một ngày, ngay cả chuyện trong nhà đều không để ý tới."
Đồng Thành Ngọc kinh ngạc nhìn tam đệ, thật giống đang nói, đang yên lành nhắc đến chuyện này làm gì.
"Ngoại trừ chăm sóc anh rể bị gãy chân, còn nơi nơi giúp quản lý tiệm tạp hóa, mỗi lần tiệm tạp hóa nhập hàng chính là một đống lớn, khi đó anh chị vẫn chưa có xe ba bánh chạy bằng điện, đều là em dùng chân đạp xe ba bánh, một chuyến một chuyến đem hàng chở trở về."
"Cậu muốn nói cái gì?" Nụ cười trên mặt Đồng Thành Ngọc phai nhạt xuống.
Đồng Thành Quân cười nói: "Chính là đột nhiên cảm khái một chút, lúc trước tiệm bán tạp hóa mở lên thật không dễ dàng, bất quá cũng đáng giá! Hiện tại cuộc sống của nhị tỷ dễ chịu, tiệm bán tạp hóa kinh doanh đến đắt khách, không chỉ có muốn mở rộng, còn muốn mua xe vận tải mới."
"Vậy cũng là hai vợ hồng chị đồng thời nỗ lực đến." Đồng Thành Ngọc sốt ruột nói: "Lại không phải trộm đến cướp đến!"
Đồng Thành Quân nhấc lên túi, xoay người phải đi, bỗng nhiên lại dừng lại, nói: "Nhị tỷ, em vẫn cho rằng quan hệ của hai chúng ta thân hơn một chút, không nghĩ tới nguyên lai tỷ cùng đại ca mới càng thân hơn một chút."
Hắn đột nhiên nói những lời này, Đồng Thành Ngọc nhất thời không phản ứng lại, chờ Đồng Thành Quân đi rồi, một lúc lâu, cô ta mới nghĩ rõ ràng, Tam đệ đây là trách cô, trách cô không có ở Diệp Tiểu Vân chuyện này xuất lực hỗ trợ.
"Ha, tiền của bà đây, muốn cho ai liền cho ai, cần mày đến đạo đức bắt cóc bà đây?"
Nói xong lời này, cô ta tự mình cũng cảm thấy chột dạ, tuy rằng chồng cô Vọng Đại Điền ngăn không cho trả thù lao, nhưng trong cái nhà này cô ta làm chủ, nếu như cương quyết quyết định trả tiền cho Đồng Thành Quân, Vọng Đại Điền cũng ngăn không được.
Cô ta tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ năm trăm đồng tiền liền không phải tiền? Lại nói, mình đã sớm quyết định muốn mở rộng cửa hàng, còn muốn mua xe chở hàng, làm sao có thể bởi vì chuyện của nó, mà đem chuyện của mình bỏ lỡ? Nếu thời điểm đại ca kết hôn không tìm mình muốn ba ngàn khối, mình khẳng định sẽ ngay lập tức đem ba ngàn khối kia cho nó mượn."
"Con gái đã gả ra ngoài, nước đã đổ đi, nào có đạo lý một cái hai cái đều đến đây muốn tiền!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...