Thập Niên 90 Cha Ta Bạo Hồng Giới Giải Trí


Quách Xuân Hoa thấp thỏm gõ vang lên cửa phòng con dâu cả Chu Tuyết, bà thật sự có chút sợ người con dâu này, chỉ cần con dâu cả trợn mắt, bà lại giống như bị mắc cám trong họng, cái gì đều nói không ra.
Cửa phòng theo tiếng mở ra, Chu Tuyết hất lên mí mắt nhìn sang, "Chuyện gì vậy mẹ?"
Quách Xuân Hoa bồi khuôn mặt tươi cười nói: "Tiểu Tuyết a, có chuyện này, mẹ muốn hỏi con một chút."
Chu Tuyết mắt lạnh quét tới, nhìn đến da đầu Quách Xuân Hoa có chút tê dại, nhưng bạn già bảo bà đến, bà kiểu gì cũng phải hỏi ra kết quả, liền nói: "Trước mẹ đưa cho con số tiền kia, con có còn dư lại một đồng nào không?"
Con dâu cả Chu Tuyết nhìn bà không lên tiếng.
Bà cẩn thận từng li từng tí nói tiếp: "Con xem lão tam thay vợ nó gom góp phí phẫu thuật, cũng thật khó khăn, mạng người quan trọng, nếu như con còn dư lại một ít tiền, liền cầm một ít ra giúp đỡ hai vợ chồng chúng nó."
Chu Tuyết cười lạnh, "Nếu là còn dư tiền, con còn có thể không lấy ra?"
"Nhiều tiền như vậy, liền không dư lại một đồng nào?"
"Mẹ, mẹ coi con là thành loại người gì?"
Quách Xuân Hoa vội vàng phủ nhận,
"Không phải, mẹ không phải ý đó."
Chu Tuyết hòa hoãn lại sắc mặt, nói: "Tiền mẹ đưa cho con, con đã sớm cầm đi trang hoàng biệt thự rồi."
"Đắt thế cơ à?" Quách Xuân Hoa nói:
"Trang trí biệt thự không phải ba mẹ con nói bao sao? Chúng ta chỉ xuất một ít tiền mua đồ nội thất."
Chu Tuyết vén tóc mai ra sau gáy, hơi nghiêng nghiêng đầu, thật nhanh phiên cái bạch nhãn, trên mặt ngay lập tức chất lên giả cười, nói: "Đúng là ba mẹ con bao trang trí, cả mấy đồ nội thất lớn cũng cùng nhau bao luôn, tiền ngài đưa chỉ dùng để thêm mấy đồ nhỏ nhỏ thôi.
Nhưng ngài ngẫm lại, biệt thự lớn như vậy, coi như là thêm mấy món nhỏ, thì cũng phải thêm không ít.

Lại nói, ba mẹ con mua đồ nội thất đều là hàng nhập khẩu, thêm món nhỏ cũng phải thêm cái cùng đẳng cáp đúng không?"
Quách Xuân Hoa vừa nghe, cảm thấy cũng có đạo lý.
Chu Tuyết thân thiết kéo lại cánh tay Quách Xuân Hoa, cười nói: "Tam đệ hắn giao thiệp rộng, kết bạn nhiều người, ngần ấy phí giải phẫu làm sao sẽ góp không nổi?
Ngài nha, cứ an tâm đi! Chờ biệt thự trùng tu xong, ngài cùng ba theo chúng con chuyển tới trong thành thị, cùng nhau ở biệt thự lớn.


Con lại mời cho ngài một người bảo mẫu hầu hạ, đến lúc đó ngài liền trực tiếp về hưu dưỡng lão.
Con cũng cùng ba mẹ con nói rồi, bảo bọn họ để cho ngài cùng ba một gian phòng, đồ nội thất đều dùng tốt nhất, còn lắp cả điều hòa, sau này mùa hè chúng ta thổi điều hòa, vô cùng thoải mái."
Quách Xuân Hoa cứ vậy bị rót một bát thuốc mê, lúc này cười đến không khép được miệng, chần chừ một lúc lại hỏi: "Vậy ba mẹ con đâu? Bọn họ cũng ở trong biệt thự à?"
"Đương nhiên là không rồi," Chu Tuyết nói: "Nhà ba mẹ con đang ở rất khá, là đơn vị phân cho, rất rộng rãi.

Không cần phải đến biệt thự chúng ta ở, sau này ở biệt thự, mụ mụ ngài đương gia."
"Được được," Quách Xuân Hoa tươi cười như hoa, "Mẹ cùng ba con thật đúng là nhờ phúc của con, đời này mới có thể đi trong thành thị sinh hoạt, còn có biệt thự lớn để ở.

Đúng rồi, Tiểu Tuyết con có ăn bánh trôi rượu nếp không (酒酿汤圆) Khoảng thời gian trước mẹ làm rượu gạo giờ đã lên men rồi, trong nhà có bánh trôi, vừa vặn có thể làm."
"Cảm ơn mẹ, ngài đối với con thật tốt."
Quách Xuân Hoa vỗ vỗ tay Chu Tuyết, "Đó là đương nhiên, mẹ coi con như con gái ruột của mẹ mà."
* * *
Ăn xong bánh trôi mẹ chồng Quách Xuân Hoa làm, Chu Tuyết cũng chẳng buồn ăn bữa trưa, trực tiếp lên giường đi ngủ trưa, vẫn luôn ngủ đến chạng vạng.
Hiện giờ đang là thời gian dạy học, người chồng Đồng Thành Hoành ở tại ký túc xá tiểu học lại vào lúc này trở về nhà, vào nhà liền cầm cái túi thu thập giáo án cùng một ít đồ dùng lặt vặt.
Sau khi thu thập xong, lại mở ra tủ quần áo thu thập một ít quần áo, mấy ngày nữa trời liền phải chuyển lạnh, cần phải chuẩn bị quần áo trước.
"Về nhà, anh cũng không biết chút đồ ăn cho em?" Chu Tuyết đầy mặt oán khí sờ sờ cái bụng, nói: "Con trai anh suốt ngày làm ầm ĩ trong bụng em, là thằng bé muốn ăn đồ ăn trường thân thể, chứ có phải em muốn ăn đâu."
Đồng Thành Hoành không đình chỉ động tác, nói: "Anh cũng là thừa dịp tiết cuối cùng là khóa tổng vệ sinh mới có thời gian trở về, vẫn là đi nhờ xe của người khác, đợi lát nữa còn phải chạy về trấn trên.

Không phải lần trước mới mua một ít đồ ăn sao? Đã hết rồi?"
"Làm sao? Anh còn ghét bỏ con trai anh ăn được nhiều?"

"Không phải, ý anh không phải như vậy, để lần sau có được hay không?" Đồng Thành Hoành nói: "Trong tay anh thật sự không có tiền, chờ cuối tháng trường học phát tiền lương, anh nhất định sẽ mua quả vải, quả đào những thứ em thích ăn cho em ăn."
"Thế còn tạm được." Chu Tuyết hài lòng nhướng mày.
Đồng Thành Hoành tìm kiếm quần áo trong tủ đựng quần áo, lật lên lật xuống, đột nhiên phát hiện một cái túi màu đen, kinh ngạc lấy ra nhìn một cái, chỉ thấy bên trong là một xấp một trăm đồng tiền giấy.
"Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Đồng Thhành Hoành cũng là sợ hết hồn.
Chu Tuyết thấy thế, lập tức đứng dậy đoạt lấy cái túi trong tay Đồng Thành Hoành, bảo hộ ở trong lồng ngực nói: "Ba mẹ em cho em tiền tiêu vặt, không được sao?"
"Ba mẹ em đưa?" Hiển nhiên Đồng Thành Hoành không tin, tiền của hắn toàn bộ bị Chu Tuyết lấy đi, cầm đi trang trí biệt thự trong thành thị, khoảng thời gian này ba mẹ cô không có tới Ngân Hạnh thôn, cô cũng không có đi ra ngoài, làm sao có thể từ chỗ ba mẹ cô lấy được nhiều tiền như vậy.
"Anh chớ xía vào, dù sao số tiền này đều là của em."
Đồng Thành Hoành nghiêm mặt: "Anh hỏi lại em một lần, số tiền này là từ đâu tới."
"Mẹ anh đưa, là bà ấy chủ động cho, nói là cho cháu trai trong bụng em."
"Mẹ anh sao có thể có nhiều tiền như vậy?" Đồng Thành Hoành căn cứ độ dày của tiền giấy, qua loa tính toán, một túi tiền dày như vậy, ít nhất cũng phải 20 ngàn khối.
Chu Tuyết làm bộ cái gì cũng không biết, nói: "Em nào biết, dù sao bà ấy đã cho rồi, là cho con của chúng ta.

Anh đừng nghĩ đem ra sính thể diện, đem tiền đi cho tam đệ anh."
Đồng Thành Hoành còn chưa nói cái gì, Chu Tuyết liền bùm bùm nói: "Ba mẹ em vì để cho chúng ta ở đến thoải mái chút, lại vì cho anh chuyển việc, khắp nơi chuẩn bị, tiền trong nhà sắp hoa tới đáy, chẳng lẽ tôi hoa một chút tiền nhà các anh cũng không được?"
"Lại nói, số tiền này em cũng không phải là cho chính mình dùng, là chuẩn bị cho đứa con chưa sinh ra của chúng ta."
"Cũng không thể đem con sinh ra, rồi không có tiền nuôi nó đi?"
"Anh cũng đừng nói có ăn có mặc là được, con của em làm sao có thể lấy tiêu chuẩn thấp như vậy bồi dưỡng? Em nhất định phải cho thằng bé tốt nhất giáo dục cùng vật chất."
"Người không vì mình trời tru đất diệt, em cùng anh, còn có con của chúng ta, chúng ta mới là người một nhà."
* * *
Đồng Thành Hoành không nói gì, hắn tự mình thu thập đồ đạc, "Anh đi trường học, em an tâm ở nhà dưỡng thai, chăm sóc tốt đứa nhỏ là được."
Đồng Thành Hoành đi rồi, Chu Tuyết vẫn còn ôm túi tiền, hồi lâu mới hoãn lại thần, còn tưởng rằng bị ông xã Đồng Thành Hoành phát hiện, kiểu gì cũng bị mắng một trận, lại kéo đến trước mặt mọi người thị chúng, không nghĩ tới Đồng Thành Hoành cũng không nói gì, hắn ý này là ngầm đồng ý cách làm của mình?

Chu Tuyết cảm thấy có chút buồn cười lại có chút sởn cả tóc gáy, cô là nàng dâu gả từ ngoài vào, không cố tình huynh đệ cũng còn nói được, thế nhưng Đồng Thành Hoành cái này đại ca, đối mặt anh em ruột của mình gặp nạn, có năng lực cũng không giúp, cũng thật có chút --
Đầu óc cô xoay chuyển cực nhanh, quản những cái đó thế tục đạo đức làm cái gì, dù sao gia đình nhỏ này của bọn họ nhật tử trải qua thoải mái là được!
Chu Tuyết sờ sờ tiền trong túi, bắt đầu nghĩ nên tiêu xái số tiền này như thế nào, cô mang thai khổ cực như vậy, tự thưởng cho mình một cái vòng tay vàng, cũng không quá đáng nhỉ?
Lần trước đưa mẹ chồng Quách Xuân Hoa khuyên tai vàng là vàng mỹ kí, nhìn mẹ chồng cao hứng như vậy, quả nhiên người nhà quê chính là không biết hàng.
Đợi nao cô mua kim vòng tay, nhất định phải mua vàng ròng, cô mang thai khổ cực như vậy, lẽ ra nên được thưởng.
* * *
Đồng Thành Quân từ trong nhà rời đi, trực tiếp đi tới trường học của con gái, ngày mai là thứ bảy, không phải đi học, để con gái ở nhà sợ là không ai quản, không bằng dẫn theo con bé đến bệnh viện.
Tâm tình Tiểu Vân không tốt lắm, mang con gái đi theo, hy vọng có thể điều tiết tâm tình của cô ấy.
"Ba ba!" Đồng Hân đeo cặp sách, một đường chạy chậm tới, "Mẹ thế nào rồi?"
Trong đôi mắt to tròn của con gái tất cả đều là đối với mẹ lo lắng.
"Mẹ con không có việc gì," Đồng Thành Quân xoa xoa đầu nhỏ của con gái, "Đi, ba dẫn con đi bệnh viện thăm mẹ."
Nam nhân cao lớn đẹp trai nắm bé gái xinh xắn đáng yêu, đưa tới các bạn nhỏ trong phòng học nhìn chăm chú.
"Đều ngồi xuống, chúng ta tiếp tục hát nhạc thiếu nhi." Nữ giáo viên không khỏi đỏ hai gò má, xem trong lớp tiểu Đồng Hân lớn lên đáng yêu như vậy, còn cho rằng là xinh đẹp giống mẹ, không nghĩ tới lại là giống ba, ba ba tiểu Đồng Hân lớn lên thật đẹp.
Từ khi trọng sinh tới nay, mẹ trong trí nhớ của cô luôn luôn tràn đầy sinh cơ, nhưng chờ tới khi cô đến bệnh viện, lại nhìn thấy mẹ trắng xám yếu đuối, giống một khối bọt biển trong suốt dễ nát, gió vừa thổi liền phá tan.
"Mẹ," Đồng Hân nhào tới ôm lấy Diệp Tiểu Vân, đầu nhỏ cọ cọ, "Con ôm mẹ một cái, mẹ liền sẽ không cảm thấy khó chịu nữa."
Một đứa trẻ như cô, cũng chỉ có thể nói một ít lời hay, để cho người lớn vui lòng.

Cái khác, cũng là lực bất tòng tâm.
Diệp Tiểu Vân "Xì" cười ra tiếng, đưa tay ôm lấy con gái, gò má dán vào đầu con gái, ôn nhu nói: "Thật sự hiệu quả nè! Không khó chịu chút nào luôn."
"Vậy mẹ ôm nhiều mấy lần." Đồng Hân dính sát vào mặt mẹ mình, tay nhỏ càng ôm chặt hơn.
Diệp Tiểu Vân trong lòng mềm nhũn, nước mắt suýt chút nữa thì rơi ra, may là cô còn có con gái Hân Hân, may là..
Nhìn nỗi tích tụ trong lòng bà xã trong giây lát tiêu tan, tảng đá trong lòng Đồng Thành Quân cũng đi theo nhẹ mấy phần, hiện tại quan trọng nhất chính là góp đủ phí phẫu thuật cho vợ.
Hắn đem cặp sách của con gái Hân Hân thả lên trên tủ đầu giường, cười nói: "Hân Hân, vậy mẹ liền tạm thời giao cho con chăm sóc, ba ba đi mua cơm tối cho hai mẹ con."
"Vâng," Đồng Hân trịnh trọng gật đầu, ánh mắt kiên định nói: "Ba ba, con sẽ chăm sóc tốt cho mẹ, ba yên tâm đi!"
A di nằm ở giường bên bên cạnh nhìn thấy, cười ha ha nói: "Con gái nhà hai người, lớn lên thật xinh đẹp!"

"Con chào a di," Đồng Hân lập tức chào hỏi, làm một bảo bảo ngoan ngoãn hiểu chuyện, để ba mẹ mặt dài.
"Cũng rất lễ phép!" A di tiếp tục vui cười hớn hở khen nói: "Hai vợ chồng cô thật là biết sinh, bao lớn rồi?"
"Năm tuổi."
* * *
Thấy mẹ con hai người nói chuyện với đại tỷ giường bệnh bên cạnh, Đồng Thành Quân cầm lấy hộp cơm, xoay người đi căng tin bệnh viện mua cơm.

Khi đi tới trên hành lang, phía trước bỗng nhiên có một nam nhân trung niên đi tới đi tới liền đỡ vách tường, cả người xụi lơ xuống.
Đồng Thành Quân chạy nhanh tới đỡ lấy nam nhân trung niên, "Đại ca, anh không sao chứ?"
Sắc mặt nam nhân trung niên tái nhợt, như là bị một căn bệnh nặng nào đó, anh ta một tay đỡ vách tường, lại dựa vào lực nâng của Đồng Thành Quân, mới miễn cưỡng đứng thẳng người.
"Tôi không có việc gì, chỉ là có chút choáng váng đầu." Nam nhân trung niên đưa tay chỉ phòng bệnh phía trước nói: "Con trai của tôi nằm ở phòng bệnh phía trước, có thể làm phiền anh dìu tôi qua đó không?"
"Ai, được."
Đồng Thành Quân nhiệt tình đỡ nam nhân trung niên đến phòng bệnh phía trước, chờ nam nhân ngồi xuống, hắn mới quan tâm hỏi: "Có cần gọi bác sĩ đến khám chút không?"
"Không cần, chỉ là gần nhất không nghỉ ngơi tốt." Nam nhân trung niên khoát tay áo một cái, cười nói: "Tôi nghỉ ngơi một chút liền không sao."
Đồng Thành Quân giương mắt nhìn, chỉ thấy trên gường bệnh bên cạnh nằm một thanh niên hơn hai mươi tuổi, trên lỗ mũi cắm vào dưỡng khí quản, đang trong trạng thái ngủ sâu, hắn nhanh chóng nhìn lướt qua bệnh lịch, thanh niên họ Chung, chỉ thấy trên bệnh lịch của cậu ta viết bệnh bạch cầu, trong lòng không khỏi run lên, thực sự là các nhà có các nhà khó.
"Ông đi đâu đấy? Cả ngày không thấy bóng người." Một người phụ nữ trung niên đi vào phòng bệnh, không kịp thả hộp cơm trong tay xuống, liền hướng về phía nam nhân quở trách một trận, "Đi nơi nào cũng không nói một tiếng, ông có biết tôi tìm ông khắp nơi không hả --"
Tiếng quở trách im bặt đi, phụ nữ cúi đầu nhìn kỹ sắc mặt ông chồng, thấy sắc mặt ông trắng bệch, không khỏi khóc lóc đau khổ nói: "Ông lại đi tới --" bà liếc mắt nhìn con trai đang ngủ trên giường bệnh, nhỏ giọng, làm như đang phát run nói: "Đã kêu ông đừng tiếp tục đi nữa, nếu như thân thể ông đổ, ông kêu tôi làm sao bây giờ? Kêu tôi làm sao bây giờ!"
"Bà nhỏ giọng chút, đừng ầm ĩ tới thằng bé." Chung tiên sinh hữu khí vô lực nói.
"Ông đáp ứng tôi, không được đi nữa!" Chung phu nhân có vẻ hơi cuồng loạn.
"Sau này không đi nữa," Chung tiên sinh từ trong túi tiền cấp tốc móc ra một xấp tiền, nhét vào trong tay vợ, nói: "Đây là ngày hôm nay, sau này tôi sẽ không đi bán nữa, bà yên tâm đi."
Chung phu nhân khóc lóc tiếp nhận: "Muốn đi bán - huyết, cũng nên là tôi đi.

Ông lại đi nữa, người đều phải bị rút khô.."
Đồng Thành Quân nghe được trong lòng không khỏi xao động, sau đó nói cái gì hắn đều nghe không thấy, chỉ biết có hi vọng góp đủ phí phẫu thuật cho vợ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui