Nhận lại tám đồng từ tay chủ tiệm, cô cười nói: "Cảm ơn chị nhiều!" “Có gì mà cảm ơn chứ,” chủ tiệm mỉm cười với cô, “Giờ cũng trưa rồi, em đi ăn cơm đi, đừng để mình bị đói.
” “Vâng,” Diệp Bội gật đầu, cầm chặt tiền rồi hướng ra khỏi chợ.
Khu chợ này rất náo nhiệt, nhiều người tận dụng lượng khách đông để mở hàng loạt quán ăn vỉa hè, trong đó có không ít quán thức ăn nhanh.
Cô dạo một vòng, rồi chọn một quán ăn nhanh.
Quán này giá rẻ, một suất cơm với hai món mặn chỉ có một đồng.
Cô tìm một góc khuất ngồi xuống, đặt tạp chí lên bàn để người khác tưởng cô đang đọc, nhưng thực ra cô đang dùng ánh mắt lướt qua màn hình giao dịch để theo dõi thông tin.
Khi miếng sườn đầu tiên vừa trôi qua cổ họng, cô chợt nhìn thấy thông tin quen thuộc trên màn hình.
Đó là từ cửa hàng bán áo sơ mi vải tổng hợp ban nãy, giá ban đầu là 15 đồng, nhưng giờ đã tăng lên 18 đồng, cao hơn lúc trước 3 đồng và thậm chí còn cao hơn giá mà Diệp Bội đã thương lượng.
Cô nhai miếng sườn, suy nghĩ về điều này.
Sau hai ngày thử nghiệm, cô đã nhận ra rằng giá hiển thị trên hệ thống giao dịch thường không sai.
Giá thấp nhất hiển thị có thể không phải là giá thực sự thấp nhất, nhưng chắc chắn là giá tối thiểu mà người bán chấp nhận.
Nếu giá đột ngột tăng từ 15 lên 18, hẳn phải có lý do, có lẽ liên quan đến việc cô đã kiếm được một khoản tiền.
Diệp Bội phun ra mẩu xương, suy nghĩ một cách tỉnh táo.
Nếu người bán không muốn bán nữa, cô cũng không cần ép buộc.
Ăn xong, cô sẽ quay lại cửa hàng để thông báo, rồi về nhà.
Dù sao, cô vẫn còn là học sinh trung học, không nên dành quá nhiều thời gian ở bên ngoài, cần phải về nhà học bài.
Không nằm ngoài dự đoán của cô, khi quay lại cửa hàng, chủ tiệm ấp úng nói rằng không cần cô giúp tìm khách nữa, dường như còn sợ cô không đồng ý, ánh mắt liên tục liếc nhìn cô dò xét.
Diệp Bội đã sớm đoán trước tình huống này nên bình tĩnh gật đầu đồng ý rồi quay người rời đi.
Khi đi đến góc rẽ, cô quay đầu lại nhìn, thấy chủ cửa hàng bán áo sơ mi vải tổng hợp bên cạnh đã đứng lên và đang tiến về phía đám đông.
Cô gãi đầu, thầm nghĩ liệu người đó có đang đi kéo khách không? Nhưng dù có kéo được hay không, và bất kể việc đó ảnh hưởng thế nào đến thỏa thuận giá cả, việc người quen kéo khách lại khác hẳn với người xa lạ.
Nếu muốn làm điều đó, có lẽ nên tìm một gương mặt mới mẻ hơn.
Diệp Bội định nhắc nhở một câu, nhưng vừa đối diện với ánh mắt chủ tiệm, người đó liền quay đầu đi, làm như không thấy cô.
Thôi vậy, cô nghĩ, giờ mình cũng không nên can thiệp, dù sao chẳng ai nợ ai.
Cô quay đi, nhẩm tính số tiền kiếm được hôm nay rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi chợ.
Số tiền hôm nay kiếm được khó hơn nhiều so với hôm trước, vì những khách hàng này đều là do cô cẩn thận chọn lọc từ hệ thống giao dịch, tốn không ít công sức.
Thế nên, cô quyết định tự thưởng cho mình.
Dừng lại trước một tiệm bánh bao, cô mua liền sáu cái.
Hôm nay cô và bà mỗi người một cái, còn lại để sáng mai hấp nóng lên, mỗi người hai cái.
Bánh bao được gói trong túi giấy, cô cẩn thận cầm chặt túi, đạp xe trở về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...