Thập Niên 80 Xuyên Về Làm Con Nuôi Của Mẹ Ruột


Tống Ly di truyền từ mẹ, học tập vẫn luôn không tốt lên, cô thi đậu vào trường đại học chuyên ngành thiết kế thời trang nhờ tài năng về năng khiếu bẩm sinh, thời còn đi học, cô cũng đã nghiên cứu qua các dạng trang phục khác nhau của từng niên đại.

Quần áo mặc trong các buổi phát sóng trực tiếp đều là do cô tự tay thiết kế.

Nửa giờ tiếp theo, Tống Ly đã vạch ra chi tiết cụ thể những kế hoạch hoành tráng khi đặt ở niên đại này, hầu hết mọi người ở thời đại này sẽ nghĩ rằng cô mơ mộng hão huyền, nhưng Triệu Thục Mân lại không nghĩ vậy, ánh mắt của Triệu Thục Mân sáng lên đói với ý tưởng của cô hoàn toàn đồng ý.

Hai người cùng ghé vào cái bàn viết viết vẽ vẽ, Triệu Thục Mân đang cố gắng hoàn thành bài tập, còn Tống Ly thì tự mình thiết kế lại quần áo.

Thật ra loại cảm giác này khá kỳ diệu, từ nhỏ đến lớn Triệu Thục Mân chưa bao giờ nghiêm túc nghe qua ý nghĩ của cô, bọn họ thậm chí còn không có cơ hội trò chuyện vui vẻ.


Trong trí nhớ của Tống Ly, Triệu Thục Mân thường dậy sớm đi làm, lúc dậy đi học, thức ăn trên bàn đã có chút nguội, buổi tối về đến nhà, cô lăn ra ngủ trước khi mẹ cô kịp trở lại.

Để bày tỏ sự không hài lòng của mình, Tống Ly bắt đầu âm thầm phản kích, cô bắt đầu đi chơi với những người không tốt lắm, họ hút thuốc, uống rượu và trốn học.

Tống Ly cũng học cách trở nên giống họ, cho đến một lần họ đi uống rượu ở KTV.

bị giáo viên bắt gặp, đó là lần duy nhất Triệu Thục Mân tát cô dữ dội trước mặt nhiều người khác như vậy.

Kể từ đó, Tống Ly đã không liên lạc lại với họ.


Dần dà, oán niệm giữa hai mẹ con ngày càng sâu sắc, đến mức không thể cứu vãn.

Nửa đêm, hai người đều đã hoàn thành xong công việc của mình , Tống Ly đi tới cửa sổ đóng rèm lại, lại bị một cái thân ảnh ở cách vách hấp dẫn tầm mắt.

Trong sân chỉ có một ngọn đèn mờ ảo, Thẩm Tri Huyên khoác áo khoác , khom lưng ngồi trên ghế đá, rũ mắt nhìn đàn cá sặc sỡ bơi lội tung tăng trong hồ, Tống Ly chợt cảm thấy kỳ quái, nhìn bộ dạng kia cô cảm thấy người này hẳn là cùng một người với người thô lỗ kia.

Không biết có thần giao cách cảm nào, Thẩm Tri Huyên đột nhiên ngẩng đầu, chân giẫm lên cái bóng thon dài của mình.

Ánh đèn chiếu vào mái tóc đen nhánh của anh, đôi mắt anh tựa hồ bị bao phủ bởi một lớp u ám dày đặc.

Hai người bốn mắt nhìn nhau vài giây, Tống Ly hậu tri hậu giác phát hiện mình nhìn chằm chằm người ta đã lâu, mặt bỗng đỏ lên, lúc này mới xấu hổ kéo rèm lại.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận