"Có thể.
" Thẩm Thanh Dương nghe vậy tựa hồ có chút mất mát.
"Vậy cây bút này tôi sẽ tặng cho cậu.
" Một giây sau, cây bút kia lại xuất hiện trước mắt mình, Thẩm Thanh Dương nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Sơ, lại nghe thấy Lâm Sơ nói tiếp: "Cậu đừng vội hiểu lầm, đây là phần thưởng của tôi cho cậu, là phần thưởng vì cậu chăm chỉ học tập, phải tiếp tục cố gắng lên bạn học Thẩm.
"
Quanh đi quẩn lại, cây bút máy này lại lấy một lý do khác về trong tay Thẩm Thanh Dương, ở niên đại này, tiền lương cao nhất một ngày cũng chỉ được một đồng, mua cây bút máy này không biết Thẩm Thanh Dương đã phải làm bao nhiêu ngày, sống tích góp bao lâu mới có thể mua, học phí này đối với Lâm Sơ quá quý giá, cô không thể nhận.
"Được rồi, về nhà thôi, ngày mai gặp.
" Lâm Sơ xua tay, chậm rãi rời đi, cô rất thích nói ngày mai gặp, bởi vì như vậy sẽ có chờ đợi với ngày mai.
Thẩm Thanh Dương nắm chặt bút máy, trong đó tựa hồ còn lưu lại hơi ấm trong lòng bàn tay Lâm Sơ, sau đó nhẹ giọng nói: "Ngày mai gặp.
"
Lâm Sơ vui vẻ đi về phía Lâm gia, Kiều Hiểu Hiểu không biết từ góc nào nhảy ra, khiến Lâm Sơ giật nảy mình, cô vội vàng vỗ vỗ ngực: "Làm tớ sợ muốn chết, cậu có thể đừng không rên một tiếng đi ra dọa người không?"
"Lâm Sơ, cậu không thích hợp.
" Kiều Hiểu Hiểu không để ý lời nói của Lâm Sơ, dáng vẻ như vừa phát hiện bí mật nào đó, nói: "Nói, cậu và Thẩm Thanh Dương kia trốn tớ đi làm gì.
"
Nếu không phải cô ấy nhìn thoáng qua bên kia cũng không biết Lâm Sơ thế mà cùng Thẩm Thanh Dương ở một chỗ, hơn nữa thoạt nhìn còn rất quen thuộc, Lâm Cẩu Tử cô thay đổi rồi.
"Cậu nhìn thấy rồi sao, còn có người khác nhìn thấy không?" Lâm Sơ cảnh giác nhìn bốn phía, phát hiện không có ai lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Hiểu Hiểu vừa thấy Lâm Sơ như vậy, miệng mếu máo, giọng tủi thân: "Cậu thay đổi rồi, cậu giấu tớ đi tìm người khác.
"
Vẻ mặt kia còn tưởng rằng Lâm Sơ đã làm chuyện gì ghê gớm, Lâm Sơ liếc mắt: "Cậu nghĩ nhiều gì vậy, tớ đang bổ túc cho cậu ấy, thế nào, cậu cũng phải bổ túc, ngày mai đi cùng đi.
" Dù sao dạy một người cũng là dạy, hai người cũng là dạy.
Được rồi, Kiều Hiểu Hiểu vốn còn đang hoài nghi cái gì, nhưng vừa nhìn vẻ mặt thẳng thắn vô tư này của Lâm Sơ là biết, hai con người này thật đúng là đang học bổ túc, có điều bây giờ cô ấy không muốn học tập, vì vậy vội vàng chuyển đề tài: "Đồng hồ Kiều Song Kỳ mua về cho cậu rồi, tám đồng rưỡi, này, còn thừa một đồng rưỡi.
"
Lâm Sơ chỉ cầm đồng hồ đeo tay: "Nói số tiền còn lại mời thằng bé uống nước ngọt, tớ không cần.
"
"Cậu đúng là biết cách đốt tiền mà.
" Kiều Hiểu Hiểu mắng chửi đĩnh đạc nhét tiền vào túi Lâm Sơ: "Cậu có biết một chai nước ngọt rẻ nhất là bao nhiêu không, năm xu, cậu muốn nó no chết hay sao?"
Lâm Sơ thấy thái độ kiên quyết của Kiều Hiểu Hiểu, cũng không tiếp tục kiên trì, lấy ra năm xu: "Vậy chừng này là được rồi chứ, phí chạy chân, sau này tớ muốn mua đồ còn phải nhờ thằng bé đó.
"
Cuối cùng Kiều Hiểu Hiểu miễn cưỡng cầm, cẩn thận đặt ở trong túi: "Đúng rồi, lúc Kiều Song Kỳ đi mua đồng hồ còn nhìn thấy cô của cậu, ở chung với một người đàn ông.
"
"Ai?" Lâm Sơ cho rằng mình nghe lầm.
"Cô của cậu, Lâm Xảo Mai.
"
Nghe xong câu trả lời chắc chắn của Kiều Hiểu Hiểu, Lâm Sơ yên tĩnh một lúc, trong lòng suy nghĩ Lâm Xảo Mai cùng tên tình nhân kia chẳng lẽ lại tốt hơn rồi sao?
"Em trai cậu có nói người đàn ông đó trông như thế nào không?" Theo như miêu tả trong sách, Trần Giang là một người đàn ông nhỏ gầy, nhưng dáng dấp rất tuấn tú, quanh năm đeo một cái túi vải màu xanh da trời, cho nên Lâm Xảo Mai mới có thể hẹn hò với Trần Giang khi chồng mình không ở nhà, nhưng Trần Giang cũng không phải là đèn đã cạn dầu, về sau bắt đầu đòi tiền tài của Lâm Xảo Mai, ban đầu Lâm Xảo Mai vui vẻ cho, chỉ là về sau Trần Giang càng muốn nhiều hơn, trong tay Lâm Xảo Mai thật sự không có tiền mới chạy về Lâm gia, toàn bộ số tiền kia Trần Giang dùng để đánh bạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...