Kiều Hiểu Hiểu nghe một hồi, xoa xoa da gà trên cánh tay, lại nghĩ tới chuyện Lâm Sơ dặn dò, quyết định về Kiều gia trước, sau khi Kiều Hiểu Hiểu đi, Lâm Sơ lại ở bên ngoài nghe một hồi mới đi vào.
Lâm Dũng Phú lăn qua lăn lại trên mặt đất, tuy rằng bị đánh nhưng hiển nhiên rất không phục, khóc hướng Lâm Ái Quốc rống to: "Lần trước cha đã nói muốn mua đồ chơi cho con, kết quả cha không mua, bạn học trên lớp của con đều có, chỉ có con là không có, như vậy bạn học sẽ chê cười con, con vẫn muốn, cha không cho con mua con sẽ không đứng lên!"
Lâm Ái Quốc hiển nhiên bị lời nói này của Lâm Dũng Phú làm tức điên lên rồi, cũng bất chấp trên lưng bị thương, cắn răng lại đánh một gậy đi xuống, đánh cho Lâm Dũng Phú lại là một trận gào khóc: "Mày muốn mua mà mày không có mồm nói sao, mày thế mà còn học được cách trộm tiền, một lần còn trộm tận mấy chục đồng, mày thấy ông đây kiếm tiền dễ dàng lắm sao?"
Chẳng trách, Lâm Sơ có chút thổn thức, thằng nhóc này vừa chân thật lại thành thật, thật đúng là muốn lấy bao nhiêu thì trộm bấy nhiêu, cũng khó trách Lâm Ái Quốc sẽ tức giận như vậy, hắn coi Lâm Dũng Phú là tâm can bảo bối, nếu chỉ lấy mười đồng tám đồng làm sao còn có thể bị đánh.
Chu Xuân Yến thấy Lâm Sơ trở về, tiến lên giữ chặt Lâm Sơ, giọng nói sốt ruột nói: "Tiểu Sơ, con mau đi khuyên nhủ cha con, đánh như vậy Tiểu Dũng sẽ xảy ra chuyện.
"
Bà cũng đã khuyên qua, thậm chí còn tiến lên ngăn cản, nhưng đều không có tác dụng, hiển nhiên Lâm Ái Quốc một bộ muốn đem người đánh chết.
Lâm Sơ vỗ mu bàn tay Chu Xuân Yến trấn an nói: "Yên tâm đi, cha thương nó nhiều, sẽ không xảy ra vấn đề gì, không tin con thì mẹ cứ xem đi, lập tức sẽ ngừng, nó là con trai duy nhất của Lâm gia, cha xuống tay biết nặng nhẹ, bây giờ con đi lên khuyên cha chỉ làm cho cha càng tức giận.
"
Ra tay có cái nặng có cái nhẹ, Lâm Sơ lẳng lặng đứng ở bên ngoài xem kịch, cảnh này thật sự khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào, cho dù Chu Xuân Yến lo lắng nghe Lâm Sơ nói vậy cũng không dám khuyên, chỉ có thể sốt ruột nhìn Lâm Dũng Phú.
Lại qua vài phút, Lâm Ái Quốc tựa hồ đánh đã mệt mỏi, ném cái gậy trong tay đi, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Lâm Dũng Phú nói: "Nếu có lần sau, ông đây đánh gãy tay mày.
"
Nói xong đỡ eo khập khiễng trở về phòng, Lâm Dũng Phú được Chu Xuân Yến ôm vào trong ngực, đã sắp khóc đến không còn tiếng, ánh mắt rất không phục nhìn Lâm Ái Quốc, Lâm Sơ thấy thế thật sự muốn vỗ tay, không hổ là con trai của Lâm Ái Quốc, giống y như đúc.
Chu Xuân Yến đau lòng vén quần áo của Lâm Dũng Phú lên, da mịn thịt non trên người tất cả đều là vết đỏ nổi lên, không ít chỗ bị bầm tím, chỉ nhìn thôi bà không nhịn được đau lòng khóc, ôm Lâm Dũng Phú dỗ dành, bà lão cũng kêu tâm can bảo bối rồi khóc.
Lâm Sơ đứng một bên lạnh lùng nhìn, hình ảnh trước mắt có chút chói mắt, trong nháy mắt Lâm Sơ có xúc động muốn mở miệng hỏi Chu Xuân Yến, nếu hôm nay người bị đánh là mình, bà cũng sẽ ôm mình khóc như vậy sao, nhưng đáp án rất rõ ràng, bà sẽ không.
Không biết qua bao lâu, Lâm Dũng Phú khóc ngủ thiếp đi, Chu Xuân Yến cố hết sức ôm người lên giường, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nhìn Lâm Dũng Phú trong mắt chỉ có đau lòng.
Trong lòng Lâm Sơ có chút buồn bực, không nói một lời rời đi, đi trên con đường nhỏ trên đồng ruộng gây tai họa không ít cỏ dại mới dần dần bình tĩnh lại, trong nháy mắt cô suy nghĩ, nếu như nguyên chủ nhìn thấy, cô sẽ nghĩ như thế nào, có thể giống như cô gái Từ gia thôn Kiều Hương kia lặng lẽ kết thúc sinh mệnh của mình hay không.
Thời đại trọng nam khinh nữ này, Lâm Sơ thật sự vô cùng chán ghét.
Cả buổi chiều Lâm gia đều bao phủ trong bầu không khí sa sút, Lâm Xảo Mai trở về biết vốn còn muốn nói hai câu chửi mắng, nhưng nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Lâm Ái Quốc, cuối cùng vẫn nuốt lời trở về, có điều Lâm Sơ nhìn cô ta một cái, sắc mặt hồng nhuận, mặt mày mang theo sung sướng, dường như gặp chuyện gì vui vẻ, cơm nước xong lại ở trong sân nhỏ giọng hừ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...