Một lát sau bà lão cũng trở về phòng ngủ, lúc này Lâm Dũng Phú thấy mọi người đều đi hết, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mắt chuột nhắt ghé vào cửa nhìn ra bên ngoài một chút, thấy Lâm Ái Quốc còn chưa trở về, đóng cửa lại, chạy đến trong phòng Lâm Ái Quốc bắt đầu lục lọi, tìm nửa ngày cũng không tìm thấy, Lâm Dũng Phú một lòng cấp bách đem tất cả mọi thứ đều ném trên mặt đất, hoàn toàn không chú ý tới tiếng bước chân bên ngoài.
Lâm Ái Quốc và Chu Xuân Yến đi được nửa đường thì gặp hàng xóm cũng đến nhà lão Tào khám bệnh, nghe nói lão Tào phải buổi chiều mới về, vì vậy nửa đường lại quay trở về, lúc đi tới cửa nhà phát hiện cửa chính đóng, đang nghi hoặc, ban ngày ban mặt từng nhà trong thôn đều mở cửa, vừa đi vào liền nghe thấy trong phòng mình truyền đến tiếng lục lọi đồ đạc, Lâm Ái Quốc cầm gậy gỗ cạnh cửa chậm rãi đi về phía trước, tưởng là Lâm Sơ ở bên trong trộm đồ.
Mở cửa ra đồ đạc trong phòng bị đổ đầy đất, mà người khởi xướng chính là con trai tốt của hắn, Lâm Dũng Phú nghe được âm thanh xoay người lại, trong tay còn cầm một xấp tiền, thấy Lâm Ái Quốc đã trở lại, theo bản năng giấu tiền sau lưng, khô khan gọi một tiếng cha.
Bên kia, Lâm Sơ đang thích ý cùng Kiều Hiểu Hiểu gặm một quả dưa leo, dường như đã sớm dự liệu được chuyện Lâm Dũng Phú trộm tiền sẽ bị phát hiện, với chỉ số thông minh của Lâm Dũng Phú, còn muốn làm chuyện xấu.
Thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, Lâm Sơ ném cuống dưa chuột xuống, móc từ trong túi ra mười đồng: "Em trai cậu không phải thường xuyên lên thị trấn sao, cậu bảo nó mua giúp tớ một cái đồng hồ điện tử về đi, loại rẻ nhất là được, nếu còn dư tiền thì mời nó uống nước ngọt đi.
"
Tiền này là tiền học phí bổ túc lần trước thiếu gia đưa cho, Lâm Sơ nghĩ, chẳng qua chỉ là một chiếc đồng hồ làm bằng nhựa, dù thế nào đắt cũng sẽ không vượt qua mười đồng tiền.
"Cậu chê nhiều tiền sao, mua đồng hồ làm gì.
" Kiều Hiểu Hiểu vừa châm chọc, vừa nhận tiền: "Những ngày nghỉ này Kiều Song Kỳ mỗi ngày gần như đều cùng Thẩm Thanh Dương chạy lên thị trấn, không cần ngày mai, buổi tối hôm nay có thể mua về cho cậu.
"
Lâm Sơ nháy mắt mấy cái: "Vậy là tốt rồi, nó có tác dụng rất lớn đối với tớ.
"
Sau đó Lâm Sơ lại chú ý tới lời nói của Kiều Hiểu Hiểu, trong lòng nghĩ kỳ quái vì sao ban ngày rất ít khi nhìn thấy Thẩm Thanh Dương, hóa ra là chạy lên thị trấn, nếu cô đã biết, vậy lần sau phải để cho hắn giúp mình mang ít đồ trở về.
Nói xong chính sự Lâm Sơ chuẩn bị về nhà, Kiều Hiểu Hiểu thấy dáng vẻ vô cùng lo lắng của cô, liền giữ chặt cô: "Cậu gấp gáp trở về như vậy làm gì.
"
Bình thường cũng không thấy Lâm Sơ tích cực về nhà như vậy, cho dù làm xong việc cũng ở trong đất lề mề nửa ngày mới bằng lòng trở về.
Lâm Sơ cười thần bí: "Vội về nhà xem kịch, về muộn sẽ không thấy nữa.
"
"Xem kịch? Tớ cũng muốn đi xem.
" Kiều Hiểu Hiểu vừa nghe lời này, ánh mắt sáng lên, kéo Lâm Sơ chạy về phía Lâm gia, Lâm Sơ cố hết sức đuổi theo, nụ cười có chút chua xót, cô gái à, chạy chậm một chút đi.
Một đường chạy nhanh, lúc đến Lâm gia Lâm Sơ đã sắp không thở nổi, vịn tường há to miệng thở dốc, còn chưa điều chỉnh lại chợt nghe thấy trong sân truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của Lâm Dũng Phú, tiếp theo chính là tiếng mắng của Lâm Ái Quốc, đánh bốp bốp rung động, vừa nghe thanh âm liền biết đánh có bao nhiêu thảm.
Bà lão và Chu Xuân Yến đang khuyên nhủ, quả thực chính là làm loạn một đoàn, Lâm Sơ cũng không có ý định đi vào, chỉ ở bên ngoài xem náo nhiệt.
Kiều Hiểu Hiểu bị dọa đến giật mình, lui về phía sau một bước, vỗ vỗ ngực: "Đánh thật tàn nhẫn, không phải cha cậu thương em trai cậu nhất sao, sao lại nỡ đánh nó.
"
Trong trí nhớ có hạn của Lâm Sơ, đây là lần đầu tiên Lâm Ái Quốc đánh Lâm Dũng Phú như vậy, ngày thường cho dù Lâm Dũng Phú phạm phải sai lầm gì, hắn cũng chỉ nói hai câu không đau không ngứa rồi để nó trôi qua, lần đầu tiên Lâm Dũng Phú bị đánh đến gào khóc thảm thiết, Lâm Sơ cảm thấy âm thanh này rất dễ nghe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...