Nước mưa trên lá cây bởi vì động tác của Thẩm Thanh Dương mà rơi xuống, đập vào mũ của Lâm Sơ, như đang rơi vào trên mặt trống bắn lên gợn sóng, từng tiếng từng tiếng đập vào tim Lâm Sơ.
Trong ngực ôm một đống quả Bát Nguyệt Tạc Phân, Lâm Sơ vì hành vi vừa rồi của mình mà cảm thấy hơi đỏ mặt, chắc là do cô không được cao đi, nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cô lúc nãy, quá mất mặt rồi.
Lâm Sơ giả vờ ho khan một chút, mới hỏi: "Tìm tôi có việc gì sao?"
Tuy rằng hai người không thân quen lắm, nhưng hiển nhiên Thẩm Thanh Dương không phải là loại người sẽ chủ động đi tìm người khác, trừ phi có việc.
Nửa ngày sau, Lâm Sơ mới thấy Thẩm Thanh Dương có chút nhăn nhó từ trong túi lấy ra quyển sách ngữ văn kia, lúc này Lâm Sơ mới phát hiện trên lưng Thẩm Thanh Dương còn đeo một tấm vải cũ kỹ, chắc hẳn hắn sợ mưa làm ướt sách.
Lâm Sơ ném mấy quả đang ôm trong ngực vào giỏ trên lưng, lau nước trên tay, nhận lấy sách rồi tiện tay lật hai trang, sách hiện tại cùng với sách thời điểm mới đưa cho Thẩm Thanh Dương nhiều thêm một ít nếp gấp, xem ra trong khoảng thời gian này hắn thường xuyên lật xem.
Lâm Sơ ngước mắt, nhướng mày: "Cậu xem hết rồi cho nên tới trả sách sao.
"
Trầm Thanh Dương không lên tiếng, chỉ đứng yên nhìn Lâm Sơ, một lát sau, trong lòng Lâm Sơ hiểu rõ, đây là gặp phải địa phương không hiểu rồi, tình huống của Thẩm Thanh Dương, Lâm Sơ ở chỗ thím Trần đã biết được kha khá, năm ấy khi Trầm Thanh Dương chín tuổi, bà nội nuôi dưỡng hắn lớn lên qua đời trong một đêm mưa lớn, sau đó hắn chỉ có thể liều mạng cố gắng sống sót, không còn cơ hội đi học nữa.
Lúc nghe đến đó Lâm Sơ trầm mặc, cả đời Thẩm Thanh Dương so với trong tưởng tượng của cô còn khổ cực hơn, bắt đầu từ lúc đó Lâm Sơ trong sự tò mò đối với Thẩm Thanh Dương còn xen lẫn một tia tình cảm mà ngay cả cô cũng không ý thức được.
"Gặp phải chỗ không hiểu, đúng không?" Lâm Sơ khép sách lại, cười khanh khách nhìn về phía Thẩm Thanh Dương, cố ý trêu chọc hắn: "Cậu nói một câu lão đại cho tôi nghe một chút, sau đó tôi sẽ dạy cậu.
"
Thẩm Thanh Dương lẳng lặng nhìn Lâm Sơ, cô gái nhỏ trước mắt hơi hơi ngửa cằm, trong ánh mắt đều là ý cười, một giây sau, Trầm Thanh Dương cũng không thèm liếc mắt một cái nào, quay người lại và bỏ đi.
Lâm Sơ vừa nhìn đã biết mình chọc giận người ta, như vậy sao được, không chút suy nghĩ, cô tiến lên một bước đưa tay cầm lấy cổ tay Thẩm Thanh Dương: "Azz, đừng tức giận a, tôi sai rồi, tôi không cần cậu gọi tôi là lão đại còn không được sao.
"
Miệng nói sai rồi, nhưng trong giọng nói không có một tia nào có thể nghe ra ý cô nhận sai, Lâm Sơ cảm thấy lòng bàn tay mình truyền đến cảm giác lạnh lẽo, hai người cứ như vậy giằng co vài giây.
Thẩm Thanh Dương trong nháy mắt giật lấy tay Lâm Sơ, sau khi lấy lại tinh thần nhanh chóng hất tay Lâm Sơ ra.
Lâm Sơ có chút xấu hổ sờ sờ chóp mũi, ho nhẹ một tiếng, chỉ cho là Thẩm Thanh Dương không thích người khác tiếp xúc hắn, quả nhiên là đại lão tương lai, ngay cả tính tình cũng cá tính như vậy, cô ngộ ra.
Thẩm Thanh Dương đúng là cái hũ nút, nể tình hắn chủ động tới tìm mình, Lâm Sơ đại nhân đại lượng không thèm so đo với hắn, đem sách trả lại cho Thẩm Thanh Dương: "Sách này cậu cầm trước đi, có nơi nào không hiểu thì hỏi tôi, ăn xong cơm chiều cầm sách đến dưới gốc lê đầu thôn chờ tôi.
"
Trong thôn có một cây lê già đã lớn tuổi, khi Lâm Sơ đi dạo khắp núi đồi đã chú ý tới, trên cây cũng có mấy quả lê lớn đã chín, chẳng qua cây cao quá không dễ hái, sau khi đáp ứng hai người tự động đi về nhà.
Chạng vạng tối, Lâm Sơ đúng hẹn tới, lúc đến Thẩm Thanh Dương đã chờ ở đó, trên tảng đá còn đặt mấy quả lê, Lâm Sơ cười cười, còn khá biết điều.
Cách đó không xa một thân hình lén lén lút lút chui ở trong bụi cỏ nhìn hai người Lâm Sơ, sau khi thấy hai người ngồi cùng một chỗ, người đó cũng vui mừng mà chạy ra xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...