Bên tai chỉ có tiếng gió thổi lá cây, Lâm Sơ hơi nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Thẩm Thanh Dương: "Hả?"
Thẩm Thanh Dương chỉ đứng ở đó không nói lời nào, ánh chiều tà chiếu xuống người hắn, kéo dài bóng dáng thiếu niên trên mặt đất, nửa ngày sau, không nói một lời cưỡi lên xe nhanh chóng rời đi.
Lâm Sơ mờ mịt nhìn hành động của hắn, sờ sờ đầu: "Thật là kỳ quái.
"
Ở trong nguyên tác miêu tả cực ít về Thẩm Thanh Dương, Lâm Sơ chỉ ở trong miệng Kiều Song Kỳ biết được Thẩm Thanh Dương đại khái là người như thế nào, sự tích cuộc đời của tất cả nhân vật trong sách cô đều biết, duy chỉ có Thẩm Thanh Dương, Lâm Sơ đột nhiên sinh ra tò mò trước nay chưa từng có đối với nhân vật chỉ có mấy câu miêu tả trong sách này.
Thi xong môn cuối cùng liền nghênh đón kỳ nghỉ hè, Kiều Hiểu Hiểu đối với cuộc thi lần này vẫn rất có lòng tin, cô ấy tin tưởng mình có thể thi tốt, thi không tốt cô ấy sẽ biểu diễn ăn cùng lúc ba cái bánh bao cho Lâm Sơ xem, Lâm Sơ tỏ vẻ không cần thiết.
Thiếu gia thi xong cũng cảm thấy không tệ, rất vui vẻ trả tiền bổ túc cho Lâm Sơ, ước chừng năm mươi đồng, hiện tại số tiền này đối với Lâm Sơ mà nói là một khoản tiền lớn bao nhiêu, Lâm Sơ thành kính cầm tiền: "Đa tạ thiếu gia.
"
Thiếu gia đẩy mắt, tựa hồ đã thành thói quen: "Ái khanh bình thân.
"
Học bổ túc thời gian gần nửa tháng, Lâm Sơ cùng thiếu gia đã rất quen thuộc, trong nhà thiếu gia mở nhà máy ở trên trấn, cô lơ đãng nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay thiếu gia, kim quang lấp lánh, Lâm Sơ nghĩ đúng là trời cao phú quý a, quả nhiên người có tiền ở niên đại nào đều là người có tiền.
Nghỉ hè kết thúc liền lên cấp ba, bởi vậy thời gian nghỉ phép này không dài, chỉ được chơi nửa tháng, dù sao cũng đã cấp ba rồi, phải đem toàn bộ thời gian đầu nhập chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, trời còn chưa sáng Lâm Sơ còn chưa tỉnh ngủ đã bị gọi dậy đi làm việc, năm nay ngô phát triển tốt, thu nhập trong nhà toàn bộ trông cậy vào số ngô này bán lấy tiền, đứng ở trong ruộng ngô còn cao hơn người, chỗ lộ ra bị lá ngô cắt đến ngứa ngáy, Lâm Sơ trừ cỏ một hồi thì đầu đầy mồ hôi, lau một nắm mồ hôi ngồi trên bờ ruộng uống ngụm nước.
Một lúc sau Lâm Xảo Mai cũng chui ra, miệng đầy oán giận: "Đã bao nhiêu năm không làm việc này rồi, khi nào mới có thể trở về a.
"
Chuyện lần trước qua cũng đã gần hai tháng rồi, trong khoảng thời gian này hai người ở chung coi như hòa hợp, Lâm Xảo Mai cũng không dám chủ động tới gây chuyện với cô, đối mặt với oán giận của cô ta, Lâm Sơ coi như không nghe thấy.
Lâm Xảo Mai hôm nay không biết tính tình ở đâu ra, thấy Lâm Sơ ngồi uống nước, liếc mắt: "Chỉ biết lười biếng, trưởng bối còn chưa uống nước, một mình thật không biết xấu hổ.
"
"Cô là trưởng bối, nhưng đừng có mà cậy già lên mặt ở đây, cô không động đậy được hay là tàn phế, không tự mình uống nước được, cần phải tôi đút hay sao?"
Lúc này từng nhà cơ bản đều ở trong đất làm cỏ, mỗi nhà cách nhau cũng không xa, làm cỏ vốn là công việc cực khổ nhàm chán, nghe được hai người cãi nhau, mọi người cũng tìm cho mình một cái cớ nghỉ ngơi đi ra xem náo nhiệt.
"Trường học dạy mày như vậy sao, còn dám tranh luận với trưởng bối như vậy.
" Lâm Xảo Mai nhìn thoáng qua người xem náo nhiệt bốn phía, ồn ào càng lớn tiếng: "Tất cả mọi người đến xem a, tôi làm một cô ruột nói cháu gái của mình hai câu cũng không được, mọi người nghe một chút vừa rồi nó như thế nào về tôi, còn nguyền rủa tôi tàn phế.
"
Lâm Sơ cảm thấy hôm nay Lâm Xảo Mai có chút ồn ào, cô cũng không phải sợ bị người khác nhìn, chỉ là đơn thuần lười phí tinh lực ầm ĩ với Lâm Xảo Mai, làm việc vốn đã mệt mỏi.
Có bà thím có quan hệ tốt với Lâm Xảo Mai nghe nói như thế, nhao nhao đi lên thuyết giáo Lâm Sơ, mồm năm miệng mười nói chuyện khiến Lâm Sơ đau đầu.
Một bà thím mập mạp nhìn Lâm Sơ, bĩu môi: "May mà không phải con gái tôi, con gái tôi hiểu chuyện nghe lời, gả lên thị trấn, tháng trước tôi còn đi lên ở vài ngày, nếu không phải nhớ chuyện trong nhà con gái tôi cũng không muốn tôi về thôn.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...