Thập Niên 80 Xuyên Điền Văn Đền Đáp Tổ Quốc


"Đã hiểu.

" Lâm Sơ nhướng mày, diễn kịch cô đương nhiên hiểu, có thể nói là cô tương đối chuyên nghiệp, trong ngành cô chính là ảnh hậu đó.

Đến trước toà nhà, Lâm Sơ nhảy xuống xe, Kiều Hiểu Hiểu còn đang rối rắm đặt xe đạp ở đó, bỗng nhiên một người đàn ông hơn 30 tuổi đi ra từ đầu cầu thang, mang kính mắt, dáng dấp rất thanh tú, áo sơ mi trắng ăn mặc không chút cẩu thả, vừa nhìn đã biết là cán bộ, người đàn ông nhìn thấy Kiều Hiểu Hiểu thì ngạc nhiên hỏi: "Hiểu Hiểu, sao cháu lại ở đây?"
Kiều Hiểu Hiểu cũng ngạc nhiên không kém, ngồi ở trên xe đạp ngơ ngác nói: "Chú ba.

"
Cô ấy vừa mới nói xong, chú ba Kiều liền nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh nhào tới, tốc độ nhanh đến mức hắn không kịp né tránh đã bị cô túm chặt ống quần.


Lâm Sơ vừa nghe Kiều Hiểu Hiểu gọi người này là chú ba lập tức phản ứng lại, cô trực tiếp quỳ xuống, túm ống quần chú ba Kiều xong nước mắt liền rơi, cô khóc tê tâm liệt phế, chỉ nghe thôi đã thấy thương tâm muốn rơi lệ theo: "Lãnh đạo, cầu xin ngài cứu tôi, cha tôi không cho tôi đi học, còn muốn bán tôi cho trưởng thôn cách vách làm vợ đứa con trai ngốc của hắn, lãnh đạo, tôi chưa nghĩ đến việc gả chồng, tôi vẫn muốn đi học, tôi muốn thi đại học, tôi muốn đi học đại học.

"
Kiều Hiểu Hiểu thiếu chút nữa không chống đỡ được xe đạp quăng ngã trên mặt đất, nhìn Lâm Sơ than thở khóc lóc, cô ấy lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, người anh em, diễn tốt thật! Với kĩ thuật diễn này, nếu là diễn viên chắc cũng phải đến cấp bậc ảnh hậu.

Mười phút sau, ba người ngồi ở trên sô pha có đủ các loại xấu hổ, chú ba Kiều đẩy đẩy mắt kính, ho nhẹ một tiếng, cố gắng làm cho bản thân mình hòa ái một ít, nhìn về phía Lâm Sơ nói: "Sự việc chú cũng đã biết đại khái, theo lý thuyết cháu còn chưa thành niên, việc này vốn dĩ do liên hiệp phụ nữ quản, nhưng hai cháu đã đi tới tận đây, cháu lại là bạn thân nhất của Hiểu Hiểu, chú là trưởng bối, nói đến cùng việc này chú không thể mặc kệ được.

"
Lời này vừa phát ra, Kiều Hiểu Hiểu cùng Lâm Sơ đều thở dài nhẹ nhõm, việc này xem như hoàn thành hơn phân nửa, cả hai nhìn nhau cười cười.

Chú ba Kiều nhìn đến hành động của hai cô gái nhỏ, cũng không nói gì, tiếp tục hỏi Lâm Sơ: "Kỳ thi trung khảo các cháu thi xong rồi đúng không, thành tích của cháu thế nào.

"
"Thành tích đứng đầu khối, ngoại trừ điểm tiếng Anh hơi kém một chút, còn lại đều lớn hơn một trăm, điểm ngữ văn là 135, còn cao hơn so với điểm chú ba thi năm đó.

" Lâm Sơ còn chưa mở miệng, Kiều Hiểu Hiểu đã cướp lời, dáng vẻ kiêu ngạo kia giống như thành tích của cô ấy vậy.

"Lợi hại như thế sao.

" Chú Kiều hơi kinh ngạc, trước kia Kiều Hiểu Hiểu cũng đã từng nói về hoàn cảnh gia đình của Lâm Sơ, trong hoàn cảnh vậy mà còn có thể thi được thành tích cao như thế, thật sự rất xuất sắc.


"Đương nhiên là lợi hại rồi.

" Kiều Hiểu Hiểu nhanh miệng tiếp lời.

"Lâm Sơ thi tốt như vậy, chú ngược lại muốn hỏi một chút, cháu thi được bao nhiêu điểm?" Chú ba Kiều rất hiểu đạo lý đánh rắn đánh bảy tấc này.

Kiều Hiểu Hiểu chột dạ quay đầu sang một bên, sờ sờ tai, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Lại ngồi thêm một lúc nữa, chú Kiều còn có chuyện khác phải đi xử lý, hai người vừa vặn cũng không ở lại được cho nên cùng đi xuống dưới lầu, chú Kiều nhìn về phía hai người.

Hắn nói: "Chờ thứ hai chú sẽ dẫn người đi đến thôn, việc này các cháu cứ yên tâm đi.


"
Trước khi đi lại nhìn Lâm Sơ, trong mắt mang theo thưởng thức: "Thi đại học cho tốt, có khó khăn gì bảo Hiểu Hiểu dẫn cháu tới tìm chú.

"
Nói xong, chú Kiều quay đầu lại nhìn về phía Kiều Hiểu Hiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lời nói thấm thía dặn dò: "Cùng người ta học tập nhiều vào, nếu không thi đậu đại học xem chú xử lý cháu như thế nào?"
"Kiều gia có chú là sinh viên đại học đã đủ rồi, cháu không phải là người thích đọc sách.

" Kiều Hiểu Hiểu cười hì hì nói, cô ấy tương đối rõ ràng với khả năng của bản thân, thi không lên đại học thì thôi, cùng lắm thì cô ấy và cha Kiều bày sạp bán đồ ăn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận