Nhóm dịch: Thất Liên HoaBạch Vi không có thời gian để trang điểm vào buổi sáng, vì vậy cô chỉ có thể mang đồ trang điểm của mình đến cửa hàng.
Hiện tại việc kinh doanh trong cửa hàng về cơ bản đã ổn định, nhưng vào cuối tuần và ngày lễ sẽ có nhiều người hơn.
Bạch Vi đến quán ăn nhỏ bên cạnh để ăn, buổi chiều cô ngồi ở trong quán để trang điểm.
Ngay sau khi thoa các sản phẩm chăm sóc da và thoa phấn nền, Bạch Vi vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Quyên bước vào.
Lúc đó là 1 giờ 30 chiều, thời điểm nóng nhất trong ngày, Thẩm Quyên lau mồ hôi trên trán, nhìn cửa hàng vắng tanh và cô con gái có vẻ mặt trắng bệch, trong lòng có chút lo lắng.
"Con gái à, hiện tại làm ăn thế nào? Nhìn bên ngoài hình như không có nhiều người lắm, làm ăn không tốt sao?""Vi Vi, làm ăn không tốt cũng đừng lo lắng, cửa hàng của con mới mở nửa tháng thoi, mọi người còn chưa biết cửa hàng này bán cái gì, một khi danh tiếng đã có, việc kinh doanh nhất định sẽ tốt lên.
" Mặc dù Thẩm Quyên lo lắng cho cô nhưng bà vẫn an ủi con gái mình trước.
Bạch Vi đặt phấn xuống, cô cười nói: "Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, việc kinh doanh ở đây thực sự rất tốt.
""Khi mới mở tiệm, chắc là do giảm giá nên ngày nào cũng đông người, kể cả sau thời điểm đông đúc nhất thì doanh thu hiện tại vẫn ổn định.
""Mặc dù không có nhiều khách hàng ngày nào cũng bán được khoảng mười đồng.
Sau khi trừ chi phí và tiền thuê nhà, tiền lợi nhuận thực sự cao hơn mức lương trước đây của con ở bưu điện.
"Bạch Vi cười, cô kéo Thẩm Quyên lại ngồi xuống, nói: “Làm việc ở bưu điện cũng tốt, không sợ thất nghiệp nhưng lương tháng thấp như vậy thì không tiết kiệm được bao nhiêu tiền.
Còn không bằng tự mở cửa hàng của riêng mình, có lúc nhiều khách thì có nhiều tiền lời, một ngày có thể bán được gần 20 đồng.
"Ngày bán được khoảng 20 đồng là ngày đặt mua chiếc vòng tay 12 cung hoàng đạo.
Đêm đó, Bạch Vi tính sổ sách, tiền bán phụ kiện cộng với tiền đặt trước các loại cộng lại chính xác là hai mươi đồng, đó là ngày cô kiếm được nhiều nhất trong nửa tháng này.
Thẩm Quyên nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, nhưng trong lòng bà cũng dần dần thả lỏng hơ.
Bạch Vi đã từ chức lâu như vậy, Thẩm Quyên thực sự đã đến đây vài lần, lúc nào cô cũng bận rộn cả.
Thẩm Quyên lo lắng rằng mình sẽ làm phiền việc kinh doanh của con gái nên chưa vào một lần nào.
Khi kinh doanh khấm khá hơn, Thẩm Quyên lo lắng con gái sẽ mệt mỏi, nếu làm ăn không tốt, bà sợ rằng con gái kinh doanh thua lỗ rồi lại buồn bã.
Các bà mẹ đều như vậy, con có tốt hay không tốt cũng sẽ bận lòng quan tâm.
Thẩm Quyên đang cầm một chiếc quạt lớn, trong khi quạt Bạch Vi cũng có thể được chút gió mát, bà hỏi: "Con thường ăn như thế nào vào buổi trưa? Con có ăn đúng giờ không?""Bên cạnh đây có khá nhiều chỗ ăn cơm, gần nhất đi ra ngoài rẽ phải, có một cái quán ăn nhỏ, trong nhà bọn họ có cơm hộp, ăn rất ngon.
" Bạch Vi thành thật trả lời.
Khi còn ở bưu điện, cô có thể tan làm khi đến giờ về, nhưng bây giờ cô kinh doanh riêng, nếu có khách hàng thì cô không thể rời khỏi cửa hàng được.
Dù sao trong cửa hàng này, từ quản lý cửa hàng đến nhân viên bán hàng cũng chỉ có mỗi Bạch Vi.
Thẩm Quyên nghe vậy thì rất đau lòng, bà nhìn kỹ hai má của con gái mình, đôi má trước kia hơi tròn trịa nay đã gầy đi thành một chiếc cằm nhọn.
Bạch Vi thích ăn những món ngon, hơn nữa còn ăn khá nhiều.
Khi ăn ở nhà, Thẩm Quyên luôn nấu theo khẩu vị của cô, đương nhiên Bạch Vi không thể cưỡng lại được.
Nhưng cơm hộp bán ở bên ngoài quán ăn nhỏ có hợp vệ sinh hay không thì chưa biết, huống chi một hộp cơm có chút ít, Bạch Vi sao mà ăn no cho được.
"Con gái à, nhìn con gầy sắp thành da bọc xương rồi.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...