Editor: Tô Nhi
—-------------
Người nọ rất nhiệt tình giúp đỡ, anh giúp cô đẩy xe ba bánh qua một bên, sắp xếp chỗ cho hai đứa nhỏ rồi mới dẫn cô vào đại sảnh.
Ánh đèn màu đỏ, vàng, xanh đan xen, chói đến mức mắt cũng khó mở ra.
Sàn nhảy ở trung tâm trống rỗng không có ai đang nhảy.
Chỗ gần sân khấu có mấy người đàn ông đang ngồi, chắc có lẽ là chủ ở đây.
“Tôi nói cho cô nghe, phòng trà này mới mở không lâu, đang cần tuyển ca sĩ, chỉ cần cô có thể hát được thì không lo thiếu tiền.
Chỗ này có một cô gái trẻ hát rất tốt, một đêm có thể kiếm được 50,60 đồng, còn nhiều hơn cả tháng làm việc.
Lát nữa lên sân khấu cô đừng căng thẳng, chỉ cần hát một bài là được.” Anh nhiệt tình giới thiệu với Dương Lệ Quyên.
Trên sân khấu, có một người đàn ông tóc dài đến vai đang cố gắng hát và nhảy theo điệu nhạc sôi động, âm thanh chói tai vang lên liên tục.
“Dừng dừng dừng, cậu đừng hát cũng đừng nhảy nữa, nghỉ ngơi một chút cũng để cho lỗ tai mọi người được nghỉ ngơi, cậu hát lạc tông hết rồi!” Người đàn ông ngồi giữa hàng đầu đứng lên, bịt tai tiếp tục nói: “Khách đến đây là để thưởng thức, cậu hát thế này là muốn đuổi khách đi sao? A Bân ——”
Người chào khách ban nãy cúi đầu chạy tới, “Ông chủ, anh nói……”
“Làm được thì làm, không làm được thì nghỉ? Cậu tìm toàn là người gì đâu không! Sân khấu với đèn đâu có miễn phí, cậu làm ăn kiểu này thì bao giờ mới kiếm được tiền!” Chu Khải cau mày lườm người nọ.
A Bân chỉ đành cười khổ, anh đâu phải thần tiên mà biết ai hát hay ai hát không hay, không thử sao biết được? Nhưng lời này anh chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra.
“Nếu không tìm được ca sĩ phù hợp thì cậu cũng cuốn gói đi luôn đi!” Chu Khải nói.
Anh mở phòng trà là để kiếm tiền, không phải để mấy người này đến đây luyện giọng!
A Bân cúi đầu cười làm lành, “Ông chủ, anh bớt giận, tôi vừa mới tìm được một người biết hát, còn biết hát tuồng, anh để cô thử xem?”
“Hát tuồng? Cái loại hát ê ê a a đó hả? Cậu đùa tôi à? Tôi muốn thu hút người trẻ tuổi, không phải là mấy ông bà già! Thứ tôi muốn là cô lượng tích cực, cậu hiểu không?” Chu Khải chọc vào vai A Bân quát.
“Tôi hiểu, tôi hiểu!” A Bân liên tục gật đầu đáp.
Cô gái đứng gần Dương Lệ Quyên cúi đầu, hai tay nắm chặt góc áo, nhỏ giọng phản bác, “Tuồng là dòng nhạc dân tộc, là tinh hoa văn hóa, không phải là hát lảm nhảm!”
Mặc dù cô gái nói rất nhỏ, nhưng Dương Lệ Quyên lại nghe rõ.
Cô chạm vào mu bàn tay của cô gái trẻ, “Cô cũng hát tuồng?”
Cô gái kinh ngạc ngẩng đầu, “Chẳng lẽ cô cũng vậy?”
Dương Lệ Quyên gật đầu, tiến đến bên tai cô nói nhỏ: “Chào cô, tôi tên Dương Lệ Quyên.”
“Tôi là Lý Hiểu Vân, cũng là diễn viên kịch.” Lý Hiểu Vân cười gật đầu.
“Cô vừa lên sân khấu hát thử sao? Cô hát bài gì?” Dương Lệ Quyên hỏi.
Lý Hiểu Vân thở dài, “Tôi hát một đoạn “Du viên kinh mộng”(*) nhưng còn chưa hát xong đã bị ngừng.
Chắc không được chọn đâu, chỗ này không hợp với hát tuồng, bọn họ không thưởng thức được, tôi đi chỗ khác thử vậy.”
“Không phải cô là diễn viên hát kịch sao?”
Lý Hiểu Vân cắn môi, “Đúng vậy.
Nhưng tiền ít quá, mà bệnh tình của ông nội tôi không thể kéo dài được nữa, tôi phải tìm cách kiếm thêm tiền!”
“Ai, ai, đừng nói chuyện nữa, lên sân khấu hát nhanh đi! Cô không phải biết hát sao, hát gì cũng được, nhưng đừng hát tuồng!” A Bân hai tay chắp lại, liên tục van nài.
Lý Hiểu Vân thấy tình hình không khả quan liền tính rời đi, vừa quay người đã bị một bàn tay kéo lại.
(*) “Du viên kinh mộng” là tập hợp 5 câu chuyện xưa cổ của TQ, được Hạ Đạt diễn giải theo ý mình qua tranh và thơ.
“Du viên kinh mộng” còn là một kịch bản hí kịch Côn Khúc vô cùng nổi tiếng trong loạt tác phẩm “Mẫu đơn đình” của hí kịch gia Thang Hiển Tổ.
Nói chung, tên gọi này do Hạ Đạt vay mượn cũng như thơ là trích dẫn từ đây mà ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...