Thập Niên 80 Xé Rách Mặt Nhà Tra Nam


Editor: Tô Nhi
—---------------
“Tôi không có gọi……” Dương Lệ Quyên vội vàng từ chối, cô không muốn nhận bát cháo này.
Mặc dù một bát cháo không đáng là bao, nhưng hiện tại cô chỉ có 30 tệ, ba mẹ con còn phải ăn, uống, sinh hoạt, nên cô phải tiết kiệm chút ít.

Đợi khi nào cô tìm được công việc thì ba mẹ con không cần phải kham khổ như vậy nữa.
Bà chủ ngăn tay cô lại, cười nói: “Đều là người xa xứ, ai mà không có lúc gặp khó khăn? Cô là phụ nữ, lại mang theo con nhỏ, cũng không dễ dàng gì, bát cháo này tôi không tính tiền, ba mẹ con cứ ăn đi!” Nói xong bà lại đi làm việc.
“Cảm ơn chị.” Dương Lệ Quyên cũng không từ chối nữa, cô vội vàng cảm ơn.
“Một bát cháo có gì đâu mà phải cảm ơn, ba mẹ con nhân lúc cháo còn nóng mau ăn đi.


Hôm nay gió lớn, để lâu là nguội đấy!” Bà chủ nói xong rồi lại vội vàng đi gói bánh bao.
Ăn xong, Dương Lệ Quyên hỏi thăm bà chủ xem gần đây có chỗ nào nghỉ chân không.
“Có, đi về phía trước khoảng 300 mét sẽ có nhà khách, giá cũng không đắt, một đêm chỉ ba đồng, nhưng cần có giấy giới thiệu,.

Ba mẹ con có giấy giới thiệu không?” Bà chủ hỏi.
Dương Lệ Quyên nhớ lại, hình như khi đến đây đội trưởng đại đội có viết cho cô một tờ giấy giới thiệu.

Cô vội tìm giấy giới thiệu đưa cho bà chủ xem.
“Ai da, giấy này không được đâu, phải có con dấu của đơn vị mới được, giấy giới thiệu của đội không được coi dùng làm chứng đâu.

Không có giấy giới thiệu thì chỉ có thể trọ ở khách sạn, một đêm hết mười đồng.” Bà chủ nói.
Hai đứa nhỏ nghe thấy mười tệ một đêm thì mắt cũng trừng lớn, một câu cũng không dám nói chỉ lén nhìn xem mẹ phản ứng thế nào.
Thật ra, Dương Lệ Quyên cũng không có quá ngạc nhiên, sau khi cảm ơn bà chủ liền mang hai đứa nhỏ rời đi.
Đi trên đường, cô cũng lo lắng, bây giờ với ba mẹ con một đồng cũng quý, không có tiền thật sự là rất khó khăn!
“Mẹ, hay là chúng ta về nhà đi!” Lương Nhi nhỏ giọng nói.
Nghe con gái nói, Dương Lệ Quyên chợt nghĩ tới một nơi có thể ở miễn phí, đó là ga tàu hỏa.


Ga tàu hỏa cả ngày lẫn đêm đều mở cửa, có thể tránh mưa chắn gió hơn nữa còn có nước ấm miễn phí để uống, ở tạm vài ngày cũng không phải không được.
Nghĩ liền làm, cô lập tức đổi hướng đi về phía chỗ đông người, cô định hỏi đường đến ga tàu hỏa.
Cách đó không xa có tiếng nhạc vang lên, ánh đèn cũng sáng hơn những nơi khác rất nhiều.

Cô đạp xe ba bánh tới gần, chỉ thấy tấm biển neon lớn đang nhấp nháy - Phòng trà.
“Phòng trà lớn nhất Việt Châu tuyển ca sĩ, chỉ cần bạn biết hát, chỉ cần bạn dám hát, phòng trà chính là sân khấu để bạn phát huy sức hút của mình! Tiền lương rất cao, hoan nghênh mọi người tới đăng ký hát thử!”
Một người mặc bộ đồ tây đang đi vòng quanh đám đông, chào mời mọi người, người này nói giọng nửa phổ thông nửa địa phương: “Mọi người mau đăng ký thử giọng, ai cũng có thể vào hát thử, không hát cũng có thể vào xem, phòng trà vừa hiện đại vừa thời thượng, vừa thư giãn vừa giải trí, mời mọi người vào trong——”
“Nơi này có phải tuyển ca sĩ không?” Dương Lệ Quyên ngăn người nọ lại, cô có chút kích động hỏi.

Đây là buồn ngủ lại gặp chiếu manh, hát chẳng phải là sở trường của cô sao? Vậy là cô không cần lo lắng chuyện tiền bạc nữa rồi!
Người nọ sửng sốt một chút, thấy cô ăn mặc giản dị, nhìn qua là biết người từ nông thôn tới, lại còn mang theo hai đứa nhỏ, anh không nhịn được cười, nhưng cũng không có ý khinh thường, tắt microphone trong tay, mới nói: “Cô ở nông thôn tới sao? Cô có biết hát thiệt không đó?”
Dương Lệ Quyên gật đầu, nói thêm: “Tôi có thể hát.”

“Thật hay giả?” Vẻ mặt người nọ vô cùng ngạc nhiên, hỏi.
“Đương nhiên là thật.

Phòng trà này có làm ăn đàng hoàng không?” Dương Lệ Quyên hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là làm ăn chân chính rồi! Đây chính là phòng trà lớn nhất Việt Châu, có giấy phép kinh doanh đàng hoàng cô cứ yên tâm, cô muốn thử không?”
Dương Lệ Quyên gật đầu.

Chỉ cần có thể kiếm tiền là có thể cắm rễ ở trong thành, chờ sau này ổn định, cô sẽ tìm xem có cơ hội vào đoàn kịch hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận