Editor: Tô Nhi
—-----------------
Sau khi sắp xếp cho ba mẹ con xong, A Bân quay lại thì phát hiện Chu Khải vẫn đang đứng đó hút thuốc.
"Ông chủ, trời lạnh thế này, sao anh còn đứng đây?" A Bân hỏi.
Một làn khói nhẹ như bức tường ngăn cách giữa hai người, Chu Khải nhẹ nhàng hỏi lại, "Cậu sắp xếp cho ba mẹ con cô ấy xong chưa?"
A Bân gật đầu, nhưng anh có chút không hiểu, "Ông chủ, tại sao anh lại nói đó là ký túc xá của nhân viên? Đó rõ ràng là nhà của anh mà."
Chu Khải cười đáp "Nếu không nói là ký túc xá, cậu nghĩ cô ấy sẽ ở đó sao?"
"Tại sao không chứ? Đó là một vinh dự lớn, chứng tỏ ông chủ đánh giá cao cô ấy.
Trước đây, những cô gái khác tìm lý do để ở lại nhưng ông chủ đều không đồng ý!" A Bân cười nói.
Chu Khải liếc A Bân một cái, lạnh lùng nói: "Cậu nghĩ ai cũng giống những người không biết xấu hổ kia à? Tôi đã gặp nhiều người, Dương Lệ Quyên không phải kiểu người đó!"
A Bân cười gượng: "Ông chủ thật là thông minh, chỉ cần nhìn một cái là biết được người nào tốt người nào xấu, còn tôi thì không thể!"
Chu Khải không để ý đến anh, vừa chỉnh lại tay áo vừa nói, "Hai đứa nhỏ là những đứa trẻ may mắn!"
A Bân có chút không theo kịp, "Ông chủ, anh đang nói đùa à? Bọn trẻ phải cùng cô ấy đi bươn chải thế này, có gì mà may mắn? Vừa rồi hai đứa cứ nép vào nhau trong góc cầu thang, trông tội nghiệp vô cùng."
Chu Khải rít một hơi thuốc dài, vứt tàn thuốc xuống đất rồi dẫm tắt, lạnh lùng nói: "So với việc bị mẹ bỏ rơi, bọn chúng còn được coi là may mắn.
Về sau có thể giúp được chút gì thì cứ giúp, phụ nữ một thân một mình nuôi con cũng không dễ dàng."
A Bân gật đầu, anh luôn cảm thấy hôm nay ông chủ không giống mọi khi, nhưng lại không dám hỏi thêm.
"À, ông chủ, hôm nay lại có một khoản đến hạn."
"Bảo Lão Lục dẫn người đi thu." Chu Khải phẩy tay, không mấy để ý.
"Ông chủ, tôi nghe nói.
Lý Hiểu Vân là diễn viên trẻ của đoàn kịch Phượng Minh, nhưng không được coi trọng, tiền lương cũng ít.
Nhà cô ấy chỉ có một ông nội, trước đây là nhạc công trong đoàn kịch, giờ đã nghỉ hưu.
Nghe nói ông nội cô ấy bị bệnh, tốn khá nhiều tiền để chữa trị.
Lý Hiểu Vân chắc là lén đi diễn thêm, vì đoàn kịch không cho phép diễn viên làm thêm bên ngoài."
A Bân nhìn Chu Khải, nhỏ giọng nói: "Vậy tôi sẽ trả cát-xê thấp hơn một chút, cô ấy hẳn cũng không dám nói gì."
Chu Khải ném cái ly trà qua, mắng, "Cậu chỉ thế là giỏi, cái gì cũng không tha!"
A Bân cười khổ, "Ông chủ, tôi cũng chỉ là để kiếm chút tiền thôi mà!"
"Nhưng không phải cái gì cũng cắt xén được! Nếu họ hát hay, khách sẽ tự đến, kinh doanh của chúng ta sẽ tốt lên, tiền không phải sẽ vào sao? Đây là một vòng tuần hoàn, cậu đừng keo kiệt quá, mất nhiều hơn được đấy!"
"Vâng, vâng, là do tôi hạn hẹp, không biết nhìn xa trông rộng." A Bân nịnh nọt.
Chu Khải liếc anh ta một cái, rồi nói lơ đãng, "Còn Dương Lệ Quyên thì sao?"
Nhắc đến Dương Lệ Quyên, A Bân thở dài, rồi nói, "Dương Lệ Quyên thật sự đáng thương.
Ông chủ, ông tuyệt đối không tưởng tượng được chồng của cô ấy là ai đâu!"
"Ai?" Chu Khải tò mò hỏi.
"Lương Kiến Quốc!"
"Gì?" Chu Khải kinh ngạc, "Là Lương Kiến Quốc ở tòa báo tỉnh sao? Là người đưa tin về vụ buôn lậu lớn đó hả?"
"Chính là anh ta!" A Bân giận dữ nói, "Nhìn bề ngoài thì như chính nhân quân tử, không ngờ lại bỏ vợ bỏ con! Tôi nghe nói hai tháng trước, gia đình anh ta đã chuyển đến tỉnh thành, Lương Kiến Quốc thường xuyên dẫn bạn gái về nhà.
Hàng xóm đều nghĩ anh ta vẫn còn độc thân.
Bạn gái của anh ta ông chủ cũng biết đấy, chính là Triệu Đan Ni, diễn viên kịch nổi tiếng của đoàn kịch Phượng Minh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...