Editor: Tô Nhi
—------------------
"Chị Lệ Quyên?”
"Cô nói rất đúng, chúng ta hát chính là nhạc dân tộc, do tổ tiên truyền lại.
Tuồng hay và êm ái hơn bất kỳ dòng nhạc hiện đại nào.
Nếu bọn họ không hiểu thì chúng ta sẽ đổi cách khác để thể hiện.
Cô đừng vội đi, xem tôi hát xong rồi quyết định.” Dương Lệ Quyên chân thành nói.
Lý Hiểu Vân gật đầu, "Được."
Không biết vì sao, nhìn vào ánh mắt kiên định của cô, Lý Hiểu Vân cảm thấy yên tâm, sẵn sàng tin tưởng Dương Lệ Quyên.
“Đừng lãng phí thời gian, nhanh lên đi!” A Bân thúc giục, anh vội vàng kéo cô lên sân khấu.
Chu Khải ngồi dựa trên ghế sofa với vẻ mặt bất mãn, thấy A Bân dẫn theo một cô gái quê mùa, thắt hai bím, anh chỉ cảm thấy nhức hết cả đầu, không muốn nhìn thêm.
Một cô gái quê mùa thì có thể hát cái gì chứ? A Bân làm việc ngày càng qua loa.
“Cô muốn hát cái gì, có cần đệm nhạc không?.” A Bân nhỏ giọng nhắc nhở.
Mấy người trẻ ngồi sau sân khấu, chơi guitar và đàn điện tử, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Nhanh lên, hát cái gì!”
“Bài tôi hát chắc các cậu chưa nghe qua, các cậu cho tôi mượn cây guitar là được.”
Người đệm guitar ngạc nhiên, chỉ vào cô rồi cười, “Cô muốn đánh guitar? Cô biết sao?”
Người đệm trống lắc lắc mái tóc dài, đặt dùi trống lên giá, “Cho cô ấy đi, chúng ta cũng nghỉ ngơi chút.”
“Được, cô lấy đi.” Người đệm guitar đưa cây guitar cho Dương Lệ Quyên, “Cô cẩn thận một chút, đừng làm hỏng!”
Dương Lệ Quyên nhận guitar rồi thử đàn.
Nhìn động tác thành thạo của cô, mọi người đều ngạc nhiên, ánh mắt cũng tập trung vào cô.
Chu Khải cũng ngồi dậy, bộ dạng rất hứng thú.
Không ngờ một cô gái ở nông thôn lại biết chơi guitar.
Ngón tay Dương Lệ Quyên khẽ gảy, giai điệu êm ái vang lên khắp đại sảnh.
cô nhẹ nhàng cất giọng, “Một cơn gió xuân khẽ lay cổng tre, một tiếng...”
Giọng cô trong trẻo, vững vàng, dù chỉ có đàn guitar đệm nhưng giai điệu thật êm ái, lời ca xúc động lòng người, khiến ai nấy đều bị cuốn hút, giống như gió xuân mát mẻ lướt qua mặt.
“Minh nguyệt vạn năm vô địch thân, chiếu thấy cổ kim độc tỉnh người…”
Đột nhiên giọng cô thay đổi, uyển chuyển du dương như hát tuồng, khiến người nghe rùng mình, như vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ dài.
Ánh đèn vàng chiếu nhẹ lên người cô, tỏa ra cảm giác thanh xuân, tự tin của tuổi trẻ, làm cho người nghe không thể rời mắt.
Dương Lệ Quyên dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý Hiểu Vân, nhắc cô ấy nhớ lời phần hai.
Khi đến đoạn tuồng lần hai, cô ra hiệu Lý Hiểu Vân hát tiếp.
Lý Hiểu Vân không hổ là diễn viên của đoàn nhạc kịch, giọng cô uyển chuyển, trong trẻo, mang lại một cảm giác thi vị.
Kết thúc bài hát, mọi người không ngừng vỗ tay, ai cũng không ngờ, mọi người không nghĩ hát tuồng có thể như vậy, không chỉ không nhàm chán mà còn thêm thi vị.
“Hay, hay lắm, hát quá hay.
Nếu người hát tuồng đều hát như vậy thì đã sớm nổi tiếng rồi! Tôi quyết định, cả hai người các ngươi đều được chọn.
Tối nay lên sân khấu, hát bài này!” Chu Khải phấn khích nói.
Chu Khải nhìn kỹ Dương Lệ Quyên, anh nhận ra rằng, dù cô có ăn mặc mộc mạc nhưng lại rất đẹp, khuôn mặt thanh tú, bộ dạng tự tin hào phóng, là một tài cô hiếm có.
A Bân cũng rất vui, không ngờ anh lại phát hiện ra một người tài như vậy.
Tìm được ca sĩ thực lực, tâm trạng Chu Khải rất tốt.
Anh không ngờ hát tuồng theo cách này lại hay như vậy.
Thế mà trước kia anh không phát hiện ra, may mà có Dương Lệ Quyên hát một bài, nếu không anh đã bỏ lỡ báu vật tổ tiên truyền lại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...