Thập Niên 80 Vua Dưa Hấu


Những lời này giống như lời nguyền, vang lên trong giấc mộng của Đồng Gia Nguyệt hơn hai mươi năm.

Cô đột nhiên bừng tỉnh từ cơn mơ, bên tai phảng phất vang vọng tiếng Trần Niệm Trân cuồng loạn chửi bậy: “Tại sao mày còn không chế·t đi! Tao hận mày chế·t đi được!”
Đầu đau quá! Hai tay Đồng Gia Nguyệt vỗ đầu, nói cho chính mình: “Ảo giác, đây đều là ảo giác, bà ta ở quê quán, không ở chỗ này, đã 6 năm chưa gặp bà ta rồi, không phải sợ, đây đều là ảo giác.


Mấy ngày nay, tự thôi miên bản thân càng ngày càng không có tác dụng, chỗ bị đánh trong mơ ẩn ẩn đau, Đồng Gia Nguyệt biết bệnh của chính mình ngày càng nặng hơn, cô đứng dậy đổ một chén nước, đem thuốc ở đầu giường uống hết, lại nằm xuống nghỉ ngơi.

Thuận tiện đặt đồng hồ báo thức 6 giờ 55 sáng mai, tự nhủ ngày mai nhất định phải đặt lịch hẹn bác sĩ, cô cần khám bệnh.

Sau khi đặt xong báo thức, cô lại suy nghĩ vẩn vơ.

Từ khi bắt đầu năm 3 đại học, cô chưa về quê lần nào.


Mỗi lần sau khi cô trở về quê, cô đều sẽ mất ngủ một khoảng thời gian rất lâu, tóc rụng rất nhiều, lúc nghiêm trọng thậm chí còn xảy ra hiện tượng nhịp tim thất thường, hô hấp khó khăn.

Bác sĩ tâm lý kiến nghị cô không nên trở về.

Đồng Gia Nguyệt không dám nói thật với ông ngoại, mỗi năm tết đến đều nói chính mình bận, làm ông ngoại tới kinh thành với cô.

Ông ngoại xót tiền xe đi lại, trừ bỏ lúc cô kết hôn tới một chuyến, sau này chưa từng tới nữa.

Cô nhớ ông ngoại, đây là người thân nhất trên đời của cô.

Nhưng mà cô hiện tại không thể về nhà với bộ dáng này, ông ngoại sẽ lo lắng.

Phải đi bệnh viện, khoa tâm lý, khoa thần kinh, còn có trung y, toàn bộ đều phải khám, chờ đến khi cô tốt hơn một chút, cô liền trở về thăm ông ngoại.

Đột nhiên ngoài cửa truyền tiếng tiếng đập cửa, bên tai Đồng Gia Nguyệt bỗng dưng vang lên một trận mắng, lần này là thanh âm khác, càng thêm chói tai.

“Đồng Gia Nguyệt, tại sao mày còn không chế·t đi!”
Đây là giọng nói của mẹ chồng cô, cô gọi người này là dì.

Nơi này coi như là tiểu khu cao cấp, cách âm rất tốt, tiếng đập cửa là thật, nhưng tiếng mắng chắc chắn cô không thể nghe được, đây cũng là ảo giác.

Đồng Gia Nguyệt hít sâu một hơi xây dựng tâm lý.

Kinh nghiệm nói cho cô biết rằng trốn không thoát được, dì có thể ở bên ngoài gõ cửa cả ngày, đến khi nào cô mở cửa mới thôi.

Mở cửa, quả nhiên là vị mẹ chồng trên pháp luật của cô, đằng sau là ba chồng.


Dì không đổi giày, trực tiếp vọt vào, không chút khách khí mà ngồi ở trên sô pha, tức giận mắng: “Đồng Gia Nguyệt! Tại sao mày không chế·t đi!”
Chú đóng cửa lại, vẻ mặt xin lỗi nói: “Gia Nguyệt, thật ngại quá, con đừng để trong lòng, hiện tại đầu óc mẹ con không minh mẫn lắm.


Lúc này, Đồng Gia Nguyệt nói: “Chú, cháu biết, lời dì nói cháu không để trong lòng.


“Dì? Mày cũng xứng kêu tao là dì ư? Mày là đồ nông thôn, kẻ lừa đảo! Tại sao mày không chế·t đi! Mày gạt con tao kết hôn với mày, gạt con tao mua nhà cho mày, nhà ở mấy trăm vạn viết tên một mình mày, tiện nhân! Tại sao mày không đi chế·t đi!”
Nói cũng kì lạ, khi còn nhỏ, mẹ cũng luôn mắng cô như vậy, hiện tại đổi thành mẹ chồng.

Rõ ràng là hai người không quen biết nhau, nhưng lại hận cô như nhau, ngay cả lời nói mắng cô cũng giống nhau như đúc.

Việc này làm cho Đồng Gia Nguyệt nhịn không được hoài nghi, có phải do kiếp trước cô thua thiệt hai người này rất nhiều nên kiếp này cô mới bị hai người tổ đội đến để đòi nợ hay không.

Bình thường Đồng Gia Nguyệt có thể nhịn, nhưng hôm nay, không biết vì sao, đột nhiên cô mệt mỏi, cô muốn rời đi nơi này.

“Dì, còn muốn mắng cái gì, dì mắng xong luôn một lần đi.


Sau này, có thể dì không mắng cháu được nữa đâu.


Giọng Cao Đại Cầm nâng lên, chất vấn nói: “Mày muốn làm gì? Tao nói cho mày biết, nếu mày dám tái hôn, mày chờ xem tao có dám xử lý cả 2 chúng mày hay không ? Gian phu dâm phụ, không biết xấu hổ!”
“Dì, cháu nói bao nhiêu lần dì mới tin, Bùi Trí Mẫn là xem ở mặt mũi của Ôn Việt Bân mà chăm sóc cháu, hơn nữa, mỗi lần chúng cháu gặp mặt đều là nói chuyện công ty, không có một chút tình yêu nam nữ nào, trước kia không có, về sau cũng sẽ không có, giữa chúng cháu là trong sạch, xin dì đừng đến công ty mắng chửi người ta có được không?”
“Đó cũng là công ty của con tao, tại sao tao không thể đi? Con tiện nhân này! Có phải mày sớm muốn hại chế·t con tao hay không, tại sao Việt Bân còn trẻ mà đã lập di chúc? Không có khả năng nó đem tất cả tài sản đều cho mày, nhất định là do mày lừa dối, mày là kẻ lừa đảo!”
Cao Đại Cầm càng nói càng lớn tiếng, cuối cùng ôm đầu khóc thút thít: “Là tôi một mình nuôi lớn Việt Bân, Việt Bân hiếu thuận nhất, không có khả năng nó hận tôi, không có khả năng nó không để lại cho tôi cái gì!”
Đồng Gia Nguyệt biết, tinh thần Cao Đại Cầm cũng không bình thường.

Từ sau khi Ôn Việt Bân chế·t, mọi người đều không bình thường.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận