Chuyện giặt chăn đệm này, Trần Mỹ Lan dám đảm bảo, ở nước Hoa không có mấy người đàn ông làm được.
Lời nói thường treo ở mép Lữ Tĩnh Vũ là: “Gả chồng theo chồng, quần áo ăn uống, anh phụ trách việc em ăn mặc, em phải phục vụ già trẻ cả nhà anh, đây là bổn phận của một người phụ nữ.
”
Trần Mỹ Lan vẫn cho rằng tất cả đàn ông của nước này đều như vậy.
Nhưng Diêm Triệu, cho dù là biểu hiện cũng được, hay là thật sự biết làm, cách anh bọc chăn, lần đầu tiên Trần Mỹ Lan nhìn thấy cách giặt chăn kiểu này.
Anh đặt chăn và vỏ chăn trên giường đất trước, bên trái cuốn bên phải cuộn, soạt một cái, Trần Mỹ Lan đếm không tới 12 giây, đã có một bộ chăn giường gọn gàng rồi.
Người đàn ông này là người đàn ông biết làm việc nhà nhất mà cô từng gặp.
“Mau ăn cơm đi, mì sắp nhũn rồi.
” Trần Mỹ Lan đưa lọ cho Diêm Triệu.
Đừng thấy trẻ con nhỏ, đã đói rồi, mấy đứa bé lại mỗi người ăn hết một bát lớn.
Diêm Triệu bỏ ớt và mầm đậu ở đáy lọ của mấy đứa bẻ vào trong bát của mình, lại cầm lọ bẩn ra ngoài, nước ào ào chảy xuống rửa lọ sạch sẽ.
Anh mặc áo sơ mi, bưng lọ mì lên bèn đi: “Tôi đến đơn vị ăn, tối nay hai đứa bé! ”
“Cha yên tâm đi, con nhất định có thể chăm sóc Tiểu Lang.
” Tiểu Vượng cướp lời.
Tiểu Lang đẩy anh trai, vội vàng vẫy tay: “Tạm biệt cha.
”
Thật sự kỳ lạ, Tiểu Vượng và Tiểu Lang bớt chuyện hơn hai đứa con nhà Lữ Tĩnh Vũ, lúc cha đi không khóc không nhốn nháo, ngoan ngoãn nói tạm biệt cha.
Hai thằng nhóc khách sáo lại cẩn thận, đối xử với cha còn xa lạ hơn với cô.
Cơm nước xong thì nên đi tắm, nhưng trong căn nhà này hiện tại vẫn chưa có phòng tắm, hơn nữa hình như Tiểu Lang và Tiểu Vượng không có thói quen tắm rửa, Tiểu Vượng cơm nước xong thì đến phòng bên cạnh luôn, Tiểu Lang không chịu đi, muốn xem ti vi với Chiêu Đệ, mới xem được hai phút, cậu nhóc đã gật gà gật gù, đã nhắm mắt tựa trên vai Chiêu Đệ rồi.
Chiêu Đệ đá giày lên giường, cậu nhóc mơ mơ màng màng cũng leo lên, hai đứa sóng vai nằm xuống.
Trần Mỹ Lan ra ngoài đun nước, lại vào nhà, chỉ thấy Diêm Tiểu Vượng cong cái mông nhỏ, đang ra sức chuẩn bị kéo Tiểu Lang lên, bế đi.
“Không muốn, ngủ với chị.
” Tiểu Lang lẩm bẩm nói.
“Đi nhanh đi, nơi xa lạ như vậy, anh sợ ngủ một mình, muốn em ở cạnh.
” Diêm Tiểu Vượng nức nở, vỗ gương mặt ngủ say của em trai nói.
Đáng tiếc em trai quá mập, cậu bé cũng là bé trai chưa qua sáu bảy tuổi, muốn bế thì không bế được, muốn kéo lại kéo không đi.
Quảng cáo trong ti vi vẫn còn đang vang dội, lúc thì quạt điện hoa cúc, thế giới mát mẻ.
Lúc thì là tủ lạnh hãng hàng không Thượng Hải, phẩm chất hàng không vũ trụ, lúc lại là máy tính thời đại mới, Trường Thành.
Diêm Tiểu Vượng không kéo em trai được, ủ rủ cúi đầu một lúc, đột nhiên nhận ra không đúng, xoay người thấy Trần Mỹ Lan cười híp mắt đứng ở cửa.
Uất ức và sợ hãi trên mặt bé trai lập tức biến mất
Soạt một cái vén chăn lên chui vào trong chăn, cậu bé cố ý nói với Tiểu Lang đã ngủ: “Cái gì? Em sợ? Vậy anh ngủ chung với em.
”
Tuy nhát gan, nhưng miệng không nhát, cậu bé lập tức nhắm hai mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...