Chiêu Đệ nghiêm túc gật đầu, đắc ý: “Nếu họ không nghe lời, tôi sẽ dạy dỗ họ.
”
Đây là nhà của cô bé, Chiêu Đệ cũng tự tin hơn đời trước nhiều, ở nhà mình, trời sinh sẽ có tinh thần của chủ nhà.
Điều này khiến Trần Mỹ Lan vô cùng yên tâm.
Nhưng may là không ôm bất kỳ hy vọng nào với Diêm Triệu, vừa vào nhà, cô vẫn hơi tức.
Diêm Triệu xỏ hai tay vào túi quần, Diêm Tiểu Vượng cao đến đùi cha mình, xỏ hai tay vào túi giống hết cha, ánh mắt giống như đúc, bên chân có một hộp sắt lớn.
Đây là một lớn một nhỏ ở nhà chờ cơm ăn?
Rõ ràng ban đầu ở thôn Trần Gia, Diêm Triệu từng nói mình làm việc nhà rất tốt, cho dù không làm được việc khác, cũng có thể lau bàn trước à, bằng không sao mà ăn cơm?
Nhưng thôi, tí chỉ một gian phòng cho cha con họ, coi như trong nhà thêm người thuê đi.
Nhưng vén rèm vào phòng, Trần Mỹ Lan lại sững sờ.
Đây là phòng ngủ của cô, vừa rồi lúc cô ra ngoài thì giống như chỗ đổ rác, nhưng bây giờ chăn đâm ngày xưa trên giường đất đều bị ném ra ngoài, đổi thành đồ mới, vải bông phủ trong hộp tủ cũng thay mới rồi, đồ cũ bị ném vào chậu giặt trên đất, tranh dán trên tường đều bị xé xuống không còn một mống, cửa sổ thủy tinh hiện lên ánh sáng, sáng đến mức con ruồi cũng đâm trúng vách cửa.
Không nói mặt đất nữa, dưới tủ cũng đã quét sạch sẽ.
Nhìn mấy cái tủ, tất cả đều không dính hạt bụi.
Đây là Diêm Triệu và Diêm Tiểu Vượng làm?
Không quá nửa tiếng, đã dọn dẹp căn phòng bẩn đến mức không thể đặt chân như một căn phòng mới?
Diêm Triệu không phải kiểu máy quét dọn chứ?
Cô gái ốc bươu phiên bản nam?
“Dì, tối nay chúng cháu ở đâu?” Diêm Tiểu Vượng đuổi theo hỏi.
Trần Mỹ Lan đánh chết cũng không dám tin, nửa tiếng, một người đàn ông có thể dọn dẹp căn phòng sạch sẽ như vậy sao? Cô ngẩng đầu, vừa hay đối diện với ánh mắt vẫn lạnh lẽo của Diêm Triệu.
Ánh mắt đó khiến Trần Mỹ Lan vội vàng cho anh một đáp án, Diêm Tiểu Vượng còn muốn nói thêm một câu: “Tối nay chúng cháu muốn ngủ chung với cha.
” Giống như cha cậu bé là Đường Tăng, sắp bị cô ăn thịt.
“Căn phòng ở bên cạnh, cũng có giường đất, giường đất còn lớn, đủ cho ba cha con nằm rồi.
” Trần Mỹ Lan đè nén tiếng cười trong lòng mà nói.
Trẻ con đều như nhau, đời trước sau khi cô kết hôn với Lữ Tĩnh Vũ, không có nhiều lúc ngủ chung.
Chỉ muốn ngủ tới khi con của một nhà, hai nhà không phải đau bụng thì là ngứa mông, luôn phải nghĩ cách ồn ào tách họ ra.
Vợ chồng tái hôn, trong lòng cũng chỉ có con mình, tính toán tiền đồ cho con của mình, trẻ con bên cạnh, mãi mãi không thể chung sống, cứ thế sống qua ngày.
“Tiểu Vượng đi ăn cơm, việc còn lại để cha làm.
” Diêm Triệu nói xong thì cầm chổi đi ra ngoài.
Đây thật sự là cô gái ốc bươu phiên bản nam, hay là vừa rồi anh lặng lẽ giấu mấy người ở nhà quét dọn, lúc này Trần Mỹ Lan muốn tận mắt nhìn thấy.
Chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, đầu tiên là vò vỏ chăn đệm chăn bận trong chậu giặt đồ, phơi lên dây phơi đồ.
Lại vẩy nước lên bụi bặm bám trên đất, sau đó cầm chổi tỉ mỉ quét cả căn phòng từ nóc đến tường, sau đó lại dùng giẻ lau sạch sẽ bụi bặm, từ trên giường xuống dưới đất chỉ khoảng mấy chục phút, mấy đứa bé vẫn đang ăn cơm, Diêm Triệu làm liền một mạch, lại quét dọn sạch sẽ căn phòng khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...