Thời điểm cuối năm, nhiều công việc bước vào giai đoạn kết thúc.
Đàm phán hợp tác với nhà máy sản xuất máy giặt thất bại, ký kết thành công thỏa thuận hợp tác lâu dài với nhà máy sản xuất tủ lạnh và sự kiện cuối mà Diệp Mạn quan tâm nhất trước mắt chính là việc nhập thiết bị và dây chuyền sản xuất mới vẫn chưa có tin tức gì.
Bên phía Tạ Chí Cương tuy rằng không ngừng làm việc nhưng tiến độ cũng rất thong thả.
Bàng Dũng cũng không thúc giục, còn bảo Tạ Chí Cương không cần phải gấp gáp, từ từ làm.Về sau, Diệp Mạn nhờ chủ nhiệm Phạm hỗ trợ tìm nguồn phân phối, tìm người quen làm trung gian giới thiệu, để xem liệu người đó có thể mua một hoặc hai dây chuyền sản xuất tiên tiến thông qua các kênh khác hay không, nhưng vẫn chưa có câu trả lời, chỉ có thể chờ mong đến năm sau.Về phía công việc tiêu thụ có Bàng Dũng đang theo dõi, Diệp Mạn tạm thời không cần lo lắng, cô quyết định đưa Chung Tiểu Cầm trở lại nhà máy để xử lý một số công việc.Bàng Dũng nghe quyết định của cô thì rất ngạc nhiên: “Ngày mai là về?”Diệp Mạn gật đầu: “Đúng vậy, lâu rồi tôi không về, cũng không biết tình hình trong nhà máy thế nào.
Tuy rằng có trưởng ban Mộc trông coi nhưng tôi không xuất hiện thời gian dài cũng không tốt, vừa lúc cuối năm, tôi về xem tình hình thuận tiện kiểm kê một chút lợi nhuận năm nay của chúng ta, cửa hàng và việc buôn bán bên này giao cho anh.
Hội nghị đại lý phải được chuẩn bị từ sớm và đặt trước hội trường.
Nếu anh không tìm được hội trường thì có thể tìm khách sạn lớn đặt phòng họp hoặc sảnh của họ, nếu thật sự không được thật thì thuê sân rộng cũng được, chúng ta có thể tự mình sắp xếp hội trường.
Còn nữa, phải sắp xếp chỗ ăn ở cho các nhà đại lý, nhất định phải tạo cho họ có cảm giác như đang ở nhà.”Những việc này cũng chẳng hề phức tạp, chỉ là vụn vặt.Bàng Dũng vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, chuyện này giao cho tôi.
Chờ Kiến Tân mua vật phẩm làm quà tặng về, tôi sẽ nhờ cậu ấy liên hệ địa điểm và thu xếp ăn ở.
Mấy nhà đại lý bên này tôi sẽ đích thân thông báo.”Diệp Mạn gật đầu: “Tốt, thẩm tra đối chiếu danh sách cẩn thận một lần.
Đây là hội nghị khen thưởng đại lý xuất sắc đầu tiên của chúng ta, không thể xảy ra sai sót gì.
Trước thềm năm mới tôi sẽ sớm trở về, nếu cần gì cứ gọi cho tôi.”Hội nghị đại lý đã quyết định là ngày 25 tháng 12 âm lịch, cô sẽ về sớm mấy ngày, có thể duyệt qua lưu trình một lần, đảm bảo cho hội nghị sẽ không xảy ra sự cố.Sau khi phân công rõ ràng công việc, hôm sau, Diệp Mạn và Chung Tiểu Cầm bắt đầu hành trình về huyện Trường Vĩnh.Tới giữa trưa mới về đến huyện.Mấy tháng rồi không về, trong huyện dường như không có gì thay đổi, vẫn là những ngôi nhà cổ kính, những người đi bộ nhộn nhịp nhưng cũng có những thay đổi rất nhỏ, trước hết là lượng khách từ bến xe về nhiều hơn, nhiều người xách túi lớn túi nhỏ, cảnh tượng người đi làm đi lại vội vội vàng vàng.
Ngoài ra, hình như trộm cắp vặt ở bến xe cũng nhiều hơn, vừa bước ra khỏi bến xe, Diệp Mạn đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi bốn mươi nằm liệt trên mặt đất gào khóc, trong miệng nói “giết ngàn đao.”Xung quanh còn có không ít người sôi nổi bình luận.Từ đôi ba câu nghe được, Diệp Mạn đã hiểu đại khái sự tình, người đàn ông này ra ngoài làm việc một năm, cuối cùng để dành được một số tiền mang về nhà, chẳng qua là anh ta vừa ngủ gật trong xe, lúc xuống xe thì phát hiện cái áo bông dày của mình bị cắt một lỗ to, tất cả tiền giấu ở bên trong đều biến mất.Một năm xa rời quê hương vất vả cần cù lao động giờ như nước chảy về biển đông, thậm chí đến lộ phí về nhà cũng không còn, người đàn ông không biết phải quay về đối mặt với gia đình như thế nào nên khóc lóc thảm thiết ngoài bến xe.Chung Tiểu Cầm không đành lòng nói: “Tội nghiệp quá!”Diệp Mạn nhìn ngón tay mọc đầy vết chai thậm chí còn nứt nẻ của người đàn ông, thầm thở dài, an ninh trật tự của xã hội hiện tại thật sự không ổn, ga tàu hỏa, bến xe là những khu vực xảy ra chuyện này nhiều nhất, bao nhiêu người làm việc chăm chỉ suốt năm để kiếm tiền giờ đều bị bọn trộm lấy đi.Cô đi qua, ngồi xổm xuống, nói với người đàn ông: “Anh đừng khóc, đi báo cảnh sát, đăng ký vào sổ, nếu sau này bắt được kẻ trộm nói không chừng còn có thể lấy được tiền trở về, còn nữa, đây là 10 tệ,báo án xong thì nhanh chóng mua phiếu xe về nhà đi, người trong nhà còn đang chờ anh, chậm chạp nữa chỉ khiến người trong nhà thêm lo lắng!Người đàn ông kinh ngạc nhìn vào tờ 10 tệ trước mặt, lau nước mắt, vội vàng đẩy từ chối: “Không, không cần đâu em gái, cám ơn em, không cần.”“Cầm đi, lộ phí về nhà, anh nhanh đi báo án đi, ít nhiều cũng có chút hy vọng.” Diệp Mạn mỉm cười đưa tiền đưa cho anh ta rồi đứng dậy gọi Chung Tiểu Cầm rời đi.Đi đến bên đường, cả hai mới nhận ra có điều gì đó không ổn, đằng sau họ là một người đàn ông gầy gò hai tay đút túi quần đang đi theo họ ở phía xa, các cô dừng bước, đối phương cũng ngừng lại, quay người sang hướng khác, làm bộ ngắm phong cảnh.Chung Tiểu Cầm nắm chặt Diệp Mạn: “Giám đốc Diệp, người đàn ông đó...”Diệp Mạn xoay đầu cô ấy nhìn trở về: “Đừng nhìn, nhất định là vừa nãy thấy chị đưa tiền nên để mắt đến chúng ta.
Đi thôi, mặc kệ anh ta, không đến chỗ đông người, không chen lấn với người qua đường, tay ôm túi, bọn họ sẽ khó có cơ hội ra tay.”Vốn dĩ hai người tính ngồi xe buýt, nhưng hiện tại bị người theo dõi, hai người trực tiếp chọn đi bộ, chỉ đi đường lớn, cũng không chen lấn người qua đường.
Người đàn ông bị tụt lại khoảng xa phía sau vẫn đi theo suốt đoạn đường, đến khi thấy họ bước vào đồn công an bên đường mới phun ra một tràng chửi thề, mắng mỏ vài câu tục tĩu rồi lặng lẽ bỏ đi.Thấy người kia đi rồi, Chung Tiểu Cầm vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra, nói không nên lời: “Sao lại có nhiều kẻ móc túi như vậy?”“Đi thôi, về nhà máy trước.” Diệp Mạn kéo Chung Tiểu Cầm ra đồn công an.Đoạn đường này cuối cùng cũng không có ai đi theo bọn họ.Trở lại nhà máy, Chung Tiểu Cầm lập tức nói chuyện này cho trưởng ban Mộc: “...!Chú, Tết gần đến, sao lại có nhiều kẻ móc túi như vậy?”Trưởng ban Mộc hoảng sợ: “Tại sao hai đứa về mà không gọi điện thoại thông báo nhà máy, chú cử người đến đón.”Chung Tiểu Cầm xua tay: “Đừng nói nữa, mới lấy ra 10 tệ đã bị theo dõi, nếu giám đốc mà lấy di động ra, nói không chừng còn bị chặn đường cướp luôn ấy.”Điện thoại di động ở huyện nhỏ hiện tại chính là đồ quý hiếm, lác đác chẳng có mấy người có, rất nhiều người còn chưa từng nghe qua món đồ này.Trưởng ban Mộc nghĩ thôi mà vẫn có chút sợ: “Lần sau hai đứa về thì nói cho chú biết trước, chú sẽ sắp xếp người đến bến xe đón hai đứa.
Người trẻ tuổi hai đứa không biết, lúc gần tới Tết kiểu này, rất nhiều người đang kiếm tiền tiêu Tết.
Hơn nữa năm nay kinh tế đình trệ, cũng chưa bàn đến Hồng Tinh chúng ta còn rất nhiều công nhân nghỉ việc chưa sắp xếp ổn thỏa, các nhà máy khác còn không đưa ra giới hạn tuyển dụng trong năm nay.
Những người trẻ tuổi này học hết cấp hai cấp ba không có việc làm ngày nào cũng lang thang ngoài đường, có thể không gây chuyện được sao?”Đều là thanh niên trẻ tuổi, chơi bời lêu lổng, trong tay không có tiền cũng không được có suy nghĩ bước vào con đường bất chính.Nhưng nói đến cho cùng, nguyên nhân vẫn là do suy thoái kinh tế gây ra.Diệp Mạn biết, tình trạng này sẽ tiếp tục trong mười năm nữa, đến tận sau năm Thiên Hi tình hình an ninh trật tự mới có thể tốt lên một chút.
Bởi vì với sự phát triển của nền kinh tế, ngày càng có nhiều công việc hơn, bất kể là người tốt hay xấu chỉ cần làm việc chăm chỉ thì luôn có thể kiếm được một bữa ăn, bên cạnh sự phát triển của giao thông và thông tin liên lạc, lệnh cấm súng và sự đàn áp nghiêm khắc của nhà nước đối với các hoạt động phạm pháp và tội phạm khác nhau được thi hành, bọn tội phạm mất đất để sinh tồn, chỉ có thể cải tà quy chính.Nhưng hiện tại, mỗi người chỉ có thể tăng cường phòng bị, cẩn thận đi lại.
Diệp Mạn quyết định sẽ không trở về nhà thuê mà dọn đồ đạc đến khu ký túc xá của nhà máy, thuê một phòng ký túc xá ở, sau này lúc về cô sẽ ở trong nhà máy, vì ngay cổng lớn nhà máy có bảo vệ.
Hai mươi bốn giờ trong nhà máy đều có công nhân làm việc, an toàn hơn nhiều so với nhà thuê của cô.Nghe quyết định của cô, trưởng ban Mộc giơ hai tay tán thành: “Cũng tốt, hiện tại trong huyện đã có rất nhiều người biết đến tên của cháu, cũng có không ít người hỏi thăm.
Một cô gái trẻ giàu có xinh đẹp như cháu sống một mình ở bên ngoài quá không an toàn, lỡ như buổi tối có trộm đột nhập thì sao? Chú đi sắp xếp cho cháu một phòng, để Tiểu Cầm dẫn người mang hết đồ của cháu đến đây.”“Được, sắp xếp cho cháu phòng kế phòng Hoàng Ái Linh đi.” Diệp Mạn gật đầu đồng ý, “Chuyện chuyển nhà vất vả cho Tiểu Cầm rồi, vậy tiền phòng ở để cháu trả.
Trưởng ban Mộc, mấy tháng cháu không ở đây tình hình trong nhà máy thế nào, chú nói cho cháu nghe đi...”Trưởng ban Mộc gật đầu, hai người ngồi trong văn phòng nói chuyện công việc, Chung Tiểu Cầm vội cầm chìa khóa ra ngoài chuyển nhà thay Diệp Mạn.Chạng vạng tan tầm cùng ngày, Thiệu Dương cùng các sinh viên thực tập đi vào căng tin, thấy Diệp Mạn đang ngồi bên trong, tay cầm hộp đựng cơm đựng đồ ăn ngồi trong góc, không khác gì một nữ công nhân bình thường, cậu ấy còn chưa có phản ứng gì, Hoàng Ái Linh đã hưng phấn chạy tới: “Diệp Mạn, chị về rồi à? Chị về khi nào? Sao không nói với em?”Diệp Mạn ngẩng đầu cười cười với cô ấy: “Chiều nay vừa về, thế nào, đã quen chưa?”Hoàng Ái Linh gật đầu như giã tỏi: “Quen rồi, trưởng ban Mộc rất chăm sóc bọn em, người trong nhà máy cũng đối xử rất tốt với bọn em.”“Vậy là tốt rồi, đi lấy cơm trước đi, nếu không lát nữa cơm nguội hết.” Diệp Mạn nhắc nhở cô ấy.Hoàng Ái Linh ồ lên một tiếng, vội vàng chạy về đội ngũ, một cô gái khác tên Tào Tuyết Mai tò mò nhìn cô ấy: “Ái Linh, cậu có quen ai ở đây hả?”Hoàng Ái Linh chỉ vào Diệp Mạn: “Ý cậu là chị ấy sao? Chị ấy chính là giám đốc Diệp, là nhà tài trợ cho học bổng của các cậu đấy.”Tào Tuyết Mai và bốn sinh viên khác chưa từng gặp Diệp Mạn đều sửng sốt, vẻ mặt khiếp sợ: “Cô ấy trẻ thật đấy, trông trông cũng trạc tuổi chúng ta thế mà đã mở một nhà máy lớn như vậy.
Nhà cô ấy làm nghề gì thế?”Thiệu Dương nghe ra ẩn ý, khinh thường nhếch môi: “Vị giám đốc Diệp này tốt nghiệp trung học cơ sở đã vào nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh làm công nhân tạm thời.
Sau đó nghỉ việc đến biển bắt đầu kinh doanh kiếm tiền mở nhà máy này.”Hoàng Ái Linh ở bên cạnh hưng phấn gật đầu: “Đúng vậy, Diệp Mạn lợi hại lắm đúng không, lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng mà mở được nhà máy lớn như vậy là quá lợi hại.”“Đến em kìa!” Thiệu Dương đẩy cô bạn gái ngốc nghếch của mình lên phía trước.
Hoàng Ái Linh đối diện với gương mặt tươi cười của dì múc cơm, nhanh chóng đưa hộp cơm của mình lên, chỉ vào món ăn cô ấy muốn, ngay lập tức quên đi việc trước đó.Chờ lấy cơm xong, cô ấy kéo Thiệu Dương chạy về phía Diệp Mạn: “Chị Diệp Mạn, chúng em ngồi chung bàn với chị nha.”Diệp Mạn liếc nhìn Thiệu Dương không tình nguyện, cười tủm tỉm nói: “Được thôi, đồ ăn trong nhà máy hai đứa đã ăn quen chưa?”“Không quen, ngày nghỉ cuối tuần, Thiệu Dương dẫn em ra ngoài ăn đồ ăn ngon.” Hoàng Ái Linh thực sự rất thành thật, có cái gì thì nói cái đó.Diệp Mạn phì cười nói: “Được, để các đầu bếp trong bếp luyện tập nhiều hơn vậy, thêm chút tích cực vào.
Đúng rồi, còn có nửa tháng là ăn tết, hai đứa có về ăn tết không?” Hoàng Ái Linh gật đầu: “Về ạ, mẹ em vẫn luôn nhắc em mãi, nếu em mà không về dám chắc bà ấy sẽ chạy tới đây tìm em luôn.”Diệp Mạn cười nói: “Chứ sao, ăn Tết thì nên đoàn tụ gia đình, hiện tại sắp đến Tết Nguyên đán, an ninh trật tự khá kém, trộm cắp vặt nhiều, trên đường về nhớ cẩn thận, trước khi về nhớ báo cho trưởng ban Mộc một tiếng, nếu có xe đưa hàng đến thành phố Phụng Hà, tiện đường đưa hai đứa một đoạn.”“Vậy tốt quá, vẫn là chị Diệp Mạn suy nghĩ chu đáo, em không muốn đi xe khách, quá đông người còn chật chội, cửa sổ cũng không mở được, trong khí cũng có mùi khó chịu.” Hoàng Ái Linh nhăn mũi than phiền nói.Diệp Mạn ăn cũng gần xong, không muốn làm phiền đôi tình nhân nhỏ, cô đậy hộp cơm lại nói: “Chị ăn xong rồi, hai đứa cứ từ từ ăn, nếu có khó khăn gì trong công việc hay sinh hoạt thì cứ hỏi trưởng ban Mộc.”Hoàng Ái Linh cầm đũa nhìn cô không tha: “Vâng, chị Diệp Mạn, về sau em có thể tới tìm chị chơi không?”Diệp Mạn nhìn cô ấy cười cười: “Thời gian tan làm thì có thể.”Hoàng Ái Linh thất vọng chu miệng, tan làm là Diệp Mạn đã về nhà, cô ấy cũng không thể đi theo người ta về tận nhà.
Nhưng tới buổi tối, Hoàng Ái Linh phát hiện mình đã đoán sai, thế mà Diệp Mạn lại ở cách vách với cô ấy, Hoàng Ái Linh cực kỳ kinh ngạc, vội vàng đem tin tức tốt này nói cho Thiệu Dương nghe: “Diệp Mạn ở cạnh ký túc xá của chúng ta, anh nói xem tại sao chị ấy lại không về nhà? Huyện này nhỏ như vậy, lái xe hay đi bộ về nhà đều rất tiện.”Thiệu Dương nhéo mũi cô ấy: “Em để ý chút đi, đã ở đây một tuần rồi, sao cái gì cũng không biết?”Cậu ấy không cần cố tình hỏi thăm, chỉ nghe người trong nhà máy nói chuyện cũng đã biết đại khái về xuất thân và sự tích lập nghiệp của vị giám đốc Diệp này.“Cái gì mà em không biết? Thôi, không nói chuyện với anh nữa, em đi tìm Diệp Mạn chơi.” Hoàng Ái Linh đẩy cậu ấy ra, dẫm lên dép lê lạch bạch đi lên lầu.Thiệu Dương không quản cô ấy, mặc dù giám đốc Diệp này thông minh cũng khá tâm cơ, nhưng hình như cũng không phải loại người không từ thủ đoạn, đối xử với Ái Linh cũng không có dụng ý xấu,nếu Ái Linh có thể học được một nửa từ đối phương, cậu ấy cũng không cần lo lắng bạn gái bị người khác lừa.
Hoàng Ái Linh trở lại phòng ôm một đống đồ ăn vặt đi tìm Diệp Mạn.Diệp Mạn mở cửa, Hoàng Ái Linh nhìn quanh như một con chuột nhỏ, cuối cùng phát hiện căn phòng này không khác gì ký túc xá của các cô, khác là ít giường hơn, chỉ có một chiếc giường đơn và một cái bàn làm việc.
Cô ấy thất vọng hạ đầu vai: “Diệp Mạn, chị là giám đốc xí nghiệp, sao lại sống ở nơi như vậy!”“Nơi này có gì không tốt sao? Che mưa chắn gió, an toàn còn ấm áp.” Diệp Mạn rót cho cô ấy chén nước: “Em tự chơi một lát, lạnh thì nằm trong ổ chăn, sách ở mép giường đều có thể xem, chị còn có vài việc hơi vội.”Hoàng Ái Linh ngượng ngùng xua tay nói: “Vâng ạ, chị bận đi, em tự chơi với chính mình.”Hoàng Ái Linh chơi một mình tới hơn chín giờ, đồ ăn vặt mang theo cũng đã ăn hơn phân nửa mà mông Diệp Mạn còn chưa rời khỏi ghế dựa.
Hoàng Ái Linh dần cảm thấy buồn chán, đồng thời trong lòng lại dâng lên bội phục sâu sắc, khó trách Diệp Mạn có thể mở một nhà máy lớn như vậy, muốn cô ấy ngồi hai cái giờ bất động cô ấy chịu không nổi.
“Chị Diệp Mạn, thời gian không còn sớm, em về trước, chị bận xong cũng nhớ đi ngủ sớm chút nha.” Hoàng Ái Linh thức thời chào tạm biệt.Lúc này Diệp Mạn mới từ trên bàn ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nhìn cô ấy cười nói: “Xin lỗi em, đến ải cuối năm là nhiều công việc, cũng chưa có thời gian chơi với em, để em chơi một mình lâu như vậy.” “Không sao, không sao...”Hoàng Ái Linh vội vàng xua tay: “Em tự về phòng là được, gần như vậy chị không cần đưa em đâu.” Diệp Mạn vẫn đưa cô ấy về phòng, lúc này mới trở về phòng mình khóa trái cửa, tiếp tục làm việc.
Mấy tháng không trở về, nhà máy tích lũy một đống công việc, tuy rằng trưởng ban Mộc đã xử lý hầu hết nhưng cô vẫn muốn xem qua một lần, một là để hiểu biết tình hình cụ thể của nhà máy, hai cũng là kiểm tra một chút xem có chỗ sơ xuất nào hay không.Bận hết hai ngày, sau khi xử lý xong công việc tích lũy trong nhà máy, Diệp Mạn mới có thời gian hỏi trưởng ban Mộc về tình hình của những sinh viên thực tập này: “Trưởng ban Mộc, chú thấy tám người bọn họ thế nào?”Trưởng ban Mộc nói: “Trong số mấy người này, Thiệu Dương và Chu Hồng Giang là hai người trẻ tuổi có năng lực và có suy nghĩ nhất.
Những người còn lại ngoại trừ Hoàng Ái Linh, hẳn là đều là những sinh viên gia cảnh nghèo khó, chủ yếu đến vì tiền lương thực tập, trước mắt thời gian tiếp xúc cũng quá ngắn, không thể nhìn ra điều gì, xem như phù hợp với yêu cầu.
Còn Hoàng Ái Linh, cô gái này nghiêm túc trong công việc nhưng không quyết đoán, con bé quá ham chơi, mấy nhiệm vụ quan trọng cũng không dám giao cho nó.”Diệp Mạn gật đầu: “Để em ấy hỗ trợ kiểm tra thành tích doanh số ở huyện chúng ta và hai cửa hàng huyện bên cạnh đi.
Em ấy và Thiệu Dương đều đến từ thành phố Phụng Hà, điều kiện gia đình chắc cũng tốt.
Tỷ lệ cơ hội đến chỗ chúng ta làm việc sau khi tốt nghiệp cũng không cao lắm, chiêu đãi khách sáo là được, trọng tâm vẫn là Chu Hồng Giang, tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và nhu cầu cá nhân của cậu ấy, khi có thời gian cháu sẽ nói chuyện cụ thể, đồng thời tìm cách giữ chân cậu ấy ở lại nhà máy chúng ta.” Trưởng ban Mộc cũng rất vừa ý Chu Hồng Giang: “Được, chú hiểu rồi.” Hai người đang nói chuyện, Chung Tiểu Cầm đột nhiên đẩy cửa bước vào, nói với Diệp Mạn: “Giám đốc Diệp, thư ký La gọi điện thoại đến nói thị trưởng Mao nghe tin chị đã về, mời chị hai giờ chiều đến văn phòng của ông ấy một chuyến.”Diệp Mạn có chút kinh ngạc khi thị trưởng Mao quan tâm tới nhân vật nhỏ như cô.
Cô hỏi: “Thư ký La còn làm việc không? Vậy em giúp chị gọi lại cho anh ta, nói hai giờ chiều chị sẽ đến đúng giờ.” Chung Tiểu Cầm gật đầu rồi đi ra ngoài.Diệp Mạn quay đầu hỏi trưởng ban Mộc: “Khoảng thời gian cháu không ở đây, thị trưởng Mao từng liên hệ với nhà máy chúng ta sao?”Trưởng ban Mộc cũng cảm thấy rất khó hiểu: “Không có.
Kỳ lạ, cuối năm có rất nhiều cuộc họp báo cáo công việc, còn có hội nghị tổng kết, thị trưởng Mao bận rộn như vậy tại sao ông ấy lại đặc biệt dành thời gian để gặp cháu?”Mặc dù nhà máy điện gia dụng Lão Sư Phụ của bọn họ đang phát triển nhanh chóng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một nhà máy nhỏ với hơn bốn trăm người.
Xét về quy mô,so với các nhà máy trong nước là không hề nổi bật.
Cứ nhìn họ mở nhà máy đến nay đã hơn nửa năm, trong huyện cũng không có mấy ai bận tâm tới là nhìn ra được.Diệp Mạn cũng không nghĩ ra: “Chắc không phải là chuyện xấu đâu, không cần đoán mò, buổi chiều cháu đi một chuyến sẽ biết.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...