Thập Niên 80 Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu


Trở lại ký túc xá, Phạm Vệ Phương liền tìm tới.

“Tôi còn đang thắc mắc cô đi đâu mất rồi, nghe bọn họ nói mới biết được cô đang trực ban.

”Kiều Sơ Dương mời cô ấy ngồi, lấy mấy món đồ ăn vặt bà nội làm, đậu Hà Lan, đậu phộng rang linh tinh ra mời, nói: “Nào có phải trực ban gì đâu, tôi vào ký túc xá, đồ đạc còn chưa thu xếp, tổ trưởng liền tìm tới, nói Đổng đoàn trưởng không chịu ăn cơm, bảo tôi đến xem xem thế nào.

Hoá ra là đồ ăn không hợp khẩu vị người ta.

Cuối cùng Đổng đoàn trưởng lại muốn tôi đút cơm cho, thế nên mới bận lâu vậy.


”Phạm Vệ Phương nói: “Bọn họ làm việc cũng quá thiếu tận tâm rồi đó, Đổng đoàn trưởng không ăn họ cũng không biết đường hỏi xem người ta muốn ăn gì?”Kiều Sơ Dương nói: “Haiz…… Cái này cũng không thể trách họ, Đổng đoàn trưởng kia tính tình ra sao cô cũng biết đấy, lúc im lặng không nói gì chỉ dùng ánh mắt cũng doạ chết người rồi, mấy cô ấy nào dám đến hỏi.

”“Nói vậy cũng đúng.

” Phạm Vệ Phương rất là tán đồng gật gật đầu.

Kiều Sơ Dương nói: “Hiện tại Đổng đoàn trưởng chỉ đích danh muốn tôi phụ trách ngày ba bữa kèm theo bữa khuya của anh ta, từ giờ xác định bận tối mắt rồi.

”Kỳ thật nguyên văn là muốn Kiều Sơ Dương mỗi bữa đều phải đút hắn ăn, hơn nữa chỉ có thể là cô đút, Kiều Sơ Dương thật sự cảm nhận được uy quyền của tầng lớp phía trên chỉ có thể bi thương mà chịu người ta sai sử.

Phạm Vệ Phương kinh ngạc nói: “Không phải chứ? Đổng đoàn trưởng trực tiếp yêu cầu cô chăm sóc hắn? Vậy chẳng phải là tôi sắp đổi cộng sự sao?”Phạm Vệ Phương cảm thấy Kiều Sơ Dương làm cộng sự của mình thật không tồi, bởi vì Kiều Sơ Dương lúc làm việc không chểnh mảng, không tranh công, hơn nữa cô ấy thông minh, biết đối nhân xử thế, ở chung rất nhẹ nhàng.

Kiều Sơ Dương nói: “Cô yên tâm đi, sẽ không đổi đâu, nếu lịch trực ban của tôi và cô trùng nhau có thể cùng chăm sóc Đổng đoàn trưởng.

”Gặp hoạ được phúc, ngày hôm sau Kiều Sơ Dương liền có một chuyện tốt.

Viện trưởng Ân như thường lệ tới làm kiểm tra cho Đổng đoàn trưởng, thỏi Kiều Sơ Dương: “Nghe nói cô muốn vào đại học?”Kiều sơ dương gật đầu.

Viện trưởng Ân nói: “Đây là chuyện tốt, hai tuần nữa tổ học tập có một buổi khảo thí để chiêu sinh, cô đi thử xem.


”Kiều Sơ Dương tức khắc vui mừng khôn xiết, cô còn đang nghĩ cách để vào tổ học tập, giờ không cần tốn sức đã tìm được rồi.

Ân Thực nói: “Đây là bệnh viện cho mọi người cơ hội, dựa trên thái độ làm việc nghiêm túc cẩn trọng, tổ học tập sẽ ưu tiên xét cho cô, đương nhiên, cái này chưa thể hoàn toàn quyết định cô có thể gia nhập không, thành tích hôm khảo thí phải đạt chuẩn mới được.

”Kiều Sơ Dương vui rạo rực nói: “Được, viện trưởng, tôi nhất định sẽ tận lực cố gắng, phải đạt thành tích tốt.

”“Đồng chí Kiều Sơ Dương, cô phải phát huy tinh thần chịu khó chịu nhọc của Cách mạng, tranh thủ cơ hồi vào tổ học tập, hơn nữa sau khi thành công gia nhập, công tác cũng không thể qua loa, hai bên đều phải chu toàn.

”“Vâng!”Chỉ là hiện tại cô phải chăm sóc sát sườn Đổng đoàn trưởng, thời gian bị chiếm dụng rất nhiều, vậy phải làm sao bây giờ?Phạm Vệ Phương nói: “Cô có thể thương lượng với Đổng đoàn trưởng một chút, cơm sáng và cơm trưa cô có thể phụ trách, nhưng cơm chiều và bữa khuya hoàn toàn có thể trực tiếp giao cho hộ sĩ trực ban, bằng không những người đó nhận tiền lương mà chẳng làm gì.

Cách mạng không nuôi người ăn không ngồi rồi.


”Kiều Sơ Dương không khỏi đen mặt, tuy rằng người ta không phụ trách chuyện ăn uống của Đổng đoàn trưởng, nhưng cả khu bệnh nặng đều có bệnh nhân đang chờ chăm sóc đó chứ.

Nhưng dù sao, biện pháp Phạm Vệ Phương vừa nói là biện pháp duy nhất rồi, hy vọng vị Đổng đoàn trưởng này sẽ hiểu cho cô.

Kiều Sơ Dương lấy hết can đảm nói ra tình huống hiện tại của mình, cuối cùng nói: "Đổng đoàn trưởng, tôi vừa là vì muốn được phát triển tốt hơn vừa là vì sự nghiệp cống hiến cho Cách mạng, ngài thông cảm giúp tôi đi.

Ngài yên tâm, chỉ cần là lúc tôi trực ban nhất định sẽ toàn tâm toàn ý, cẩn thận chăm sóc ngài.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận