Tô Hướng Dương lại mỉm cười chạy tới trước mặt bọn họ, đưa kẹo sữa bạch thỏ cho Tô Kiến Quốc: "Cha, ăn kẹo đi, đây là kẹo Thanh Dã ca vừa cho con.
"
Tô Kiến Quốc quay người nói: “Ta không thích đồ ngọt, đưa cho mẹ con đi.
”
Thế hệ của cha mẹ là như vậy, miễn là ngon thì luôn nghĩ đến con cái, chỉ là đến phiên bọn họ thì chính là không thích, không thích ăn.
Thừa dịp cha mở miệng, Tô Hướng Dương đã bóc vỏ kẹo nhét vào miệng cha: "Thanh Da ca, cho con mấy cái, trong nhà ai cũng muốn ăn.
"
Tô Kiến Quốc nhai kẹo sữa trong miệng nhấm nuốt hai lần, vị ngọt bên trong mang theo nhàn nhạt mùi sữa, ăn thật ngon, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy khó chịu, bởi vì hắn không có năng lực, không mua nổi một ít kẹo sữa để con hắn làm đồ ăn vặt.
Trong khi cảm thán, ông cũng hài lòng vì con gái mình thông minh và hiếu thảo.
Nàng không có chưa từng thử qua kẹo sữa mà đem ăn hết, nàng vẫn còn nghĩ đến phần cha mẹ, điều này càng củng cố thêm quyết tâm làm việc chăm chỉ để kiếm tiền của ông.
Ông khẽ thở dài trong lòng, dùng bàn tay to xoa đầu cô con gái thứ hai: “Ăn ngon lắm, con cũng cho mẹ nếm thử một chút.
”
Tô Hướng Dương không biết nàng vừa đút cho cha một viên kẹo sữa, cha nàng đã suy nghĩ rất nhiều trong giây phút đó, nếu biết cha nàng vì vậy mà đang nghĩ cách kiếm tiền, nàng nhất định sẽ chạy tới trước mặt ông mà ôm lấy ông, hào hứng nói: "Cha muốn kiếm tiền sao? Con có cách kiếm tiền sẽ làm cha giàu lên ngay lập tức".
Nàng bước tới chỗ mẹ, bóc vỏ kẹo nhét viên kẹo sữa vào miệng bà.
“Chồng mẹ đặc biệt nhờ con đưa cho mẹ nếm thử, nhanh thử đi, xem kẹo có ngọt hơn hay không.
”
Lý Ngọc Mai mặt đỏ bừng, vỗ vỗ mông Tô Hướng Dương.
"Xú nha đầu, còn dám trêu mẹ?"
Tô Hướng Dương mỉm cười bỏ chạy, trở về phòng, tiếp tục làm bài tập còn dang dở, kỳ thật ngày mai nàng có thể làm, nhưng ngày mai nàng còn có việc khác phải làm, hiện tại làm xong sẽ bớt lo hơn.
Làm xong bài tập về nhà, Tô Hướng Dương lấy ra một cuốn sổ, ở phía trên viết lên một dòng chữ.
Mục tiêu nhỏ đầu tiên sau khi trùng sinh: mua một căn Tứ Hợp Viện ở Kinh Đô!
Không mua Tứ Hợp Viện, sao gọi là trùng sinh.
Tô Hướng Dương cất cuốn sổ, vừa chui vào chăn, thì tiểu muội Tô Hương Noãn đã chui vào theo.
Một đôi mắt to tròn nhìn nàng nói: “Nhj tỷ, bây giờ tỷ kể cho muội nghe một câu chuyện được không?”
Nhìn ánh mắt khao khát của muội muội, nàng bất lực ôm nó vào lòng, trong đầu nghĩ nghĩ ra một câu chuyện thích hợp để kể cho tiểu muội nghe: “Ngày xửa ngày xưa, có một ông lão có tấm lòng rất nhân hậu, vì thích làm thơ nên người ta gọi lão thi nhân, một buổi tối nọ.
.
”
Ngày hôm sau, Tô Hướng Dương thức dậy từ rất sớm, nàng đã nhìn thấy đại tỷ đang giúp mẹ nấu nướng trong bếp.
Đứng trước cửa phòng, nàng ngửi thấy mùi thơm của bắp từ trong bếp bay ra, Tô Hướng Noãn vẫn đang ngủ cũng ngửi được mùi thơm của bắp, con mắt con chưa mở ra, cái mũi đã liên tục hít hà mùi thơm bay tới, “Ừm, thơm quá, mẹ nấu bắp à? Hình như con ngửi thấy mùi thơm của bắp.
”
Tô Hướng Dương buồn cười véo mũi Tô Hướng Noãn, "Còn giả vờ nữa à, mau dậy đi.
"
Sau khi nhéo mũi tiểu muội, Tô Hướng Dương đi vào phòng bếp với mái tóc bù xù như chuồng gà, nhìn thấy bắp bốc khói trong bát liền ngửi ngửi rồi nói: "Bắp này thơm quá.
"
Tô Hướng Uyển bưng bắp lên rồi đi ra ngoài: "Đi rửa mặt đánh răng đã, mới có thể ăn sáng.
"
Tô Hướng Dương vừa đánh răng vừa nói: “Tỷ, lát nữa thắt tóc đuôi ngựa cho muội nhé.
”
"Được rồi, ăn xong tỷ sẽ thắt cho.
"
Rửa mặt xong, Tô Hướng Dương lấy một bắp màu vàng tươi nhấm nháp, hạt bắp vào miệng mang theo vị ngọt nhàn nhạt, mùi vị bắp nhà trồng có chút ngon hơn nhiều so với bắp mua ở siêu thị kiếp trước.
Tô Hướng Noãn cũng ngồi ở một bên gặm bắp, trên mặt trên tay đều dính đầy hạt bắp, ăn xong nàng còn dùng miệng liếʍ liếʍ.
Ăn sáng xong, rửa bát xong, Tô Hướng Dương ngồi trên chiếc ghế nhỏ đợi tỷ tỷ tết tóc cho, Lý Ngọc Mai đang xới cơm trong bếp, trưa nay bà không về, mà sẽ ăn ngoài đồng.
Bà múc cơm đầy bát, lại lấy ra từ trong vại đầy bát dưa cải, rồi nhặt mấy quả ớt và rau mùi trên luống rau ngoài sân.
Đem ớt và rau mùi rửa sạch, thái nhỏ rồi cho vào bát dưa cải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...