Số tiền tiết kiệm đó chỉ có chút ít, nhưng ba đứa con cần tiền đi học, nếu không kiếm được nhiều tiền hơn, tôi hơi cảm thấy lo lắng.
"Làm công? Ông định làm gì?" Lý Ngọc Mai nhìn sang Tô Kiến Quốc hỏi.
"Nhiều nơi trong thành phố đang xây dựng, vì vậy tôi sẽ đến làm việc ở các công trường.
"
Lý Ngọc Mai không nói gì, mặc dù bà không biết chính xác ông sẽ làm gì ở công trường, nhưng bà đã nghe nói qua từ những người trong thôn đến công trường làm việc.
Công việc trên công trường không hề dễ dàng, có rất nhiều nguy hiểm, trước đó một người đàn ông ở thôn bên cạnh đã mất mạng trên công trường.
Nghĩ tới đây, Lý Ngọc Mai không khỏi nắm lấy bàn tay đang rửa chân của chồng mình, như thể bà không nắm lấy tay chồng mình, một giây tiếp theo ông sẽ mất đi tính mạng.
Tô Kiến Quốc biết vợ đau lòng, vỗ nhẹ vào tay bà an ủi nói: “Đừng lo, tôi vẫn chưa quyết định có nên đi hay không? Có rất nhiều nơi để làm việc, có lẽ còn có những nơi khác, những công việc phù hợp hơn.
Nhân lúc còn trẻ, tôi sẽ làm việc chăm chỉ trong vài năm và kiếm được nhiều tiền hơn.
Khi đó chúng ta không những sẽ xây nhà mà còn không phải lo lắng về tiền ăn học cho con cái, để mọi người trong gia đình đều được sống tốt.
"
Lý Ngọc Mai không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng thở dài, “Đến lúc đó rồi nói sau.
”
Khi Tô Hướng Dương bước vào phòng cha mẹ, nàng đã nhìn thấy một khung cảnh như vậy.
Nhiều đàn ông ở nông thôn mắc chứng gia trưởng, cho rằng mình là chủ gia đình, mọi người trong nhà phải vâng lời họ, phải chăm sóc họ chu đáo như một ông chủ, giặt quần áo, nấu cơm, chăm con, mang nước rửa chân đến và rửa chân cho họ, bởi vì họ nghĩ họ đã bận rộn cả ngày ở bên ngoài lo cho gia đình, về nhà thì nên được hưởng sự chăm sóc của vợ.
Chứ đừng nói đến việc rửa chân cho vợ, giúp đỡ nấu ăn, giặt quần áo, họ sẽ cho rằng lấy vợ về chính là để làm những việc này, nào có thể để một đại nam nhân giặt quần áo, nấu cơm, bưng nước rửa chân cho vợ, làm những chuyện này không phải là để cho người ta cười đến rụng răng sao?
Nhưng cha nàng thì khác, ông không có gia trưởng như những người đàn ông kia, ông giúp vợ việc giặt giũ, nấu nướng và giúp vợ rửa chân vào buổi tối.
Tô Hướng Dương cười nói: "Ôi chao, con có phải đã nhìn thấy cái gì không nên nhìn thấy sao?"
Nghe lời nói không biết xấu hổ của con gái, nỗi lo lắng của Lý Ngọc Mai rốt cuộc hòa tan không ít, dù sao bây giờ còn chưa có đi, nhỡ may bon hắn tìm được phương pháp kiếm tiền tốt hơn thì sao.
Ông trừng mắt nhìn cô con gái thứ hai: “Con quỷ nhỏ này, lớn thế này rồi, sao còn có thể nói chuyện như thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...