Tống Kiến Binh ở trên bàn ăn nói những tin tức vừa được hỏi thăm này, bầu không khí trên bàn rất tệ, chỉ có Đại Bảo líu lo nói cái gì đó.
"Nguyệt Minh, em yên tâm, chắc chắn anh sẽ tìm cơ hội đánh anh ta một trận, bảo đảm anh ta không dám làm chuyện xấu nữa!" Tống Kiến Binh hứa hẹn.
Tống Nguyệt Minh gật gật đầu, mọi người trong nhà ăn cơm tối xong nhanh chóng tan ra, cả thôn cũng rơi vào trầm mặc, khắp nơi đều tối đen như mực.
Tắm rửa qua, gội đầu, Tống Nguyệt Minh ngồi trong đêm tối từ từ lau tóc cho mình, lẳng lặng nghe tiếng động trong viện nhà mình, trừ tiếng chó sủa ở xa xa, cũng không có động tĩnh gì khác, cũng đúng, cho dù Tống Kiến Cương hôm nay đi ra ngoài, cũng không gặp được Dương Hồng Vệ.
Có anh hai như bày, thật sự là quá xui xẻo, nếu cô xuyên vào thời cổ đại, dân quốc, nói không chừng Tống Kiến Cương sẽ vì lợi ích của bản thân, đem em gái còn có chút tác dụng này trực tiếp bán đi.
Nhưng biểu hiện hôm nay của Tống Kiến Cương hầu như không ai nghi ngờ anh có liên quan đến những gì Dương Hồng Vệ làm.
Sơ hở của Tống Kiến Cương là câu nói lưu manh khi anh từ trong nhà lao ra đánh Dương Hồng Vệ, lúc trước Tống Nguyệt Minh nói đến tội danh này chỉ là vì hù dọa Tống Kiến Cương, cô đọc báo, cho đến nửa đầu năm nay còn không có lý do gì về tội lưu manh, cô nhớ rõ ông nội làm luật sư từng nói qua về tội lưu manh của thời đại này, có lẽ phải đợi đến năm sau mới có thể chính thức thi hành, tin tức trong nông thôn bế tắc, cho dù hiện tại cô hù dọa Tống Kiến Cương, sang năm cũng có tin tức truyền đến chứng thực cho cô.
Nhưng Tống Nguyệt Minh tuyệt đối không nghĩ tới Tống Kiến Cương lại phản bác, đem tội danh này dùng lên người Dương Hồng Vệ để tính kế cô.
Cha của Dương Hồng Vệ mới bị cha con Tống Vệ Quốc đánh, gần đây bọn họ đều nhìn chằm chằm Dương Hồng Vệ khi nào ra ngoài, muốn tìm cơ hội đánh một trận ác, nhưng nghe nói mẹ Dương Hồng Vệ không dám để Dương Hồng Vệ ra ngoài, mọi người đều nói bà ta sợ đứa con trai duy nhất bị người ta đánh, cho nên cha con bọn họ vẫn không tìm được cơ hội.
Dương Hồng Vệ cho dù chơi bời lừa đảo, ban ngày cũng phải đi làm, buổi tối không thể ra ngoài, anh ta sẽ không biết quỹ tích hành động của cô, người có thể truyền tin tức cho anh ta chỉ còn lại Tống Kiến Cương, Tống Kiến Cương bị thương ở chân đại khái là cố ý gây thương tích, như vậy anh ta liền có cơ hội ở lại nhà, lỡ như xảy ra việc gì, anh ta có thể kịp thời chạy tới khống chế cục diện.
Tống Kiến Cương chỉ là không tính đến hai chuyện, một là Dương Hồng Vệ không thành công còn bị đánh, hai là Vệ Vân Khai đi ngang qua ngõ nhỏ và muốn bàn luận hôn sự với cô, chỉ cần chuyện lần này không thành công, tất cả kế hoạch của Tống Kiến Cương đều sẽ bị tác động ngược lại, cho nên anh ta ám chỉ Dương Hồng Vệ không nên ầm ĩ, làm bộ té ngã giúp Dương Hồng Vệ chạy trốn.
Nếu Tống Nguyệt Minh không có lực phản kháng, Vệ Vân Khai không đi ngang qua, Dương Hồng Vệ hoàn thành được việc đó.
Tống Kiến Cương canh giữ ở nhà nghe được tiếng động đi ra, mọi chuyện cũng xong rồi, Tống Kiến Cương lại thêm một lý do về tội lưu manh, chắc chắn nhà họ Dương không muốn để Dương Hồng Vệ vào tù, mà Tống Nguyệt Minh ở trong mắt người ngoài nhất định phải gả cho Dương Hồng Vệ, hoặc là cô phải chọn đối tượng khác, hoặc là đối tượng thành hôn có hạn, hoặc là gả xa xa không cho người khác biết chuyện này.
Nếu muốn giải quyết cục diện xấu hổ này, còn có một con đường là để Tống Nguyệt Minh gả cho Dương Hồng Vệ, chuyện thối rữa này chỉ có thể nằm trong bụng người nhà mình, nhưng mà đây không phải chuyện quan trọng nhất, chuyện quan trọng nhất là nhà họ Dương phải vì việc này mà trả giá khác.
Mà nhà họ Dương đối với Tống Kiến Cương mà nói, người có giá trị nhất chỉ có một mình Dương Mẫn sắp đính hôn, chuyện đổi hôn còn có thể bị bày ra ngoài.
Thái độ đánh người của Tống Kiến Cương kiên quyết như vậy, hẳn là vì chứng thực tội danh của Dương Hồng Vệ mà uy hiếp người nhà họ Dương.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...