Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê
Hai đứa trẻ chơi bài nhìn trời, đều thấy đói nên rời đi.Cường Cường cảm thấy nên về nhà, cầm tấm bài nước ngoài của mình trở về với họ.Vệ Vân Khai nghe rõ ràng cuộc đối thoại của bọn họ, không ngừng nhíu mày: "Cường Cường không phải đang nhìn chằm chằm chúng ta chứ?"Tống Nguyệt Minh cũng cảm thấy vậy, còn không thì sao đứa nhỏ này lại hỏi vậy.
Hai chị em dâu này, Tề Thụ Vân luôn nói bản thân lợi hại nhưng không có tâm nhìn nên làm việc xấu luôn có hạn, thường xuyên bị người ta coi thành bia đỡ đạn.
Mã Phượng Lệ mới là người có tâm kế, mỗi ngày hai người không ở nhà và cách sân cũ một bức tường.
Hai chị em dâu này đến sân cũ khẳng định phải chú ý tới bọn họ."Cô ta không đoán ra chúng ta đang làm gì nên để Cường Cường nhìn chằm chằm."Vệ Vân Khai gật đầu, cho dù Mã Phượng Lệ đoán ra thì anh cũng có biện pháp khiến cô ta câm miệng.
Hai người ăn cơm xong vẫn ra ngoài như thường lệ, trên đường còn thấy rõ có người hay không.
Một đường tới sân đại đội trong thôn đến khi lái máy kéo cũng không thấy có người.Cường Cường về đến nhà, Mã Phượng Lệ vừa chuẩn bị nấu cơm.
Cường Cường liền hỏi: "Mẹ ơi, nấu món gì vậy? Ăn thịt không?""Ăn thịt gì, nhà chúng ta còn chút thịt để ăn tết.
Bây giờ ăn hết thì tết ăn cái gì, không phải mẹ kêu con trước cửa nhà thím nhỏ của con à.
Sao bây giờ mới trở về?""Dì đang ăn, hỏi con có ăn thịt dê không.
Mẹ không cho con ăn, con sẽ quay lại.”Mã Phượng Lệ nghe xong liền nhướng mày, thuận tay vỗ một cái trên lưng Cường Cường: "Vậy con sẽ không tới chỗ cô ta bưng một chén về?”Khó trách mỗi ngày ở nhà ăn thứ tốt nhưng không ra khỏi cửa, cách một bức tường trong sân thì phải chờ đến khi họ đi và làm điều đó.
Thực sự là khinh miệt!Cường Cường nắm góc áo, ngập ngừng nói: "Con không dám."Mã Phượng Lệ giơ tay lên muốn đánh người, Cường Cường rụt cổ lại.
Cô ta dừng tay trên không trung, cuối cùng vẫy tay trước mặt Cường Cường: "Chơi đi, lát nữa sẽ ăn cơm!"….Lần cuối cùng kéo cá, ngư dân lại xuất ra cho hai ngàn cân cho mỗi người là Vệ Vân Khai và Ngô Lão Thật nhưng sáu người nhận hàng còn lại vẫn phải vậy, rơi vào trong tay chỉ còn hơn một ngàn sáu trăm cân.
Đến lúc này, người mua đồ cũng có hạn vì dù sao đa số mọi người đã chuẩn bị ăn tết.
Lúc này, người ra ngoài mua cá mua thịt không phải nghèo hay không có nhiều thời gian, người nghèo đều chờ được giảm giá như năm trước để chiếm tiện nghi.Một số loài cá vẫn có giá tương tự như ngày hôm trước, bốn trăm tới năm trăm cân đầu tiên bán vô cùng thuận lợi.
Bầu trời dần xuất hiện bông tuyết, ít người đến nên tốc độ bán cá đang chậm lại.Ngược lại, Tống Nguyệt Minh không nóng nảy lắm.
Hôm nay, tiền vốn cơ bản đã trở về nên còn lại một ngàn cân dù bán thế nào cũng kiếm được lợi nhuận.Từ ngày 16 tháng 12 âm lịch đến nay, bọn họ đứt quãng tới đây.
Đây chính là một phần độc đáo của kinh doanh khiến người trên thị trường chợ đêm không ngừng đỏ mắt.
Họ cũng muốn bán cá nhưng căn bản không tìm được chỗ nhập hàng.
Chỗ bán cá gần nhất cách mấy chục dặm, cưỡi chiếc xe ba bánh qua đó nhất định sẽ mệt chết người.Những người bán thịt dê đến quầy hàng của họ, hít một hơi thật sâu rồi chân thành nói: “Anh bạn, em gái, tôi thấy cá của hai người không phải là rất dễ bán.
Nếu không thì anh bán cho tôi mấy trăm cân, tôi sẽ trở về nông thôn rồi bán.”Vệ Vân Khai quay đầu ngước mắt, chờ ông ta nói tiếp.“Nhưng giá này phải giảm xuống một chút, không thể bán lẻ đắt.
Anh xem bạch kỳ giá 2 xu, cá hoa giá 2 xu 5, cá đỏ giá 3 xu 8.
Anh thấy sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...