Tề Thụ Vân không thể tin nhìn về phía bà: "Sao lại có mẹ chồng như bà chứ!"Vương Bảo Trân còn có chuyện nữa: "Tôi cũng chưa từng thấy qua con dâu như cô, ngày nào cũng giống như chưa từng ăn, không hề hiếu thuận, nháo ầm ĩ thế sao cô không thể làm ầm ĩ nhà mẹ đẻ cô.
"Nói ra cảm giác trong lòng không giống như giữ trong lòng, Vương Bảo Trân trong lòng thoải mái hơn nhiều! Cảm giác mình giỏi đây rồi.
Tề Thụ Vân từ khi gả vào đã biết mẹ chồng là một người tốt, trên đầu còn có một người bà, mấy năm trước bà ấy giữ lại con gái, bà cũng không nói gì, khi đó Tề Thụ Vân liền dần dần cân nhắc làm sao từ trong tay mẹ chồng đòi chỗ tốt.
Hai đứa con ruột nhà họ Ngụ, ai lấy được đồ trước thuộc về nhà người đó!"Trong bụng tôi có cháu trai nhà họ Ngụy nhà bà đó.
"Đầu óc Vương Bảo Trân nóng lên, trả lời: "Cháu trai nhà tôi nhiều, trong bụng cô cũng không quý giá đến mức đó đâu, cô muốn làm gì thì làm.
"Mắt Tề Thụ Vân đỏ lên, con trai của cô ta không quý, con trai ai quý? Mẹ chồng chính là thiên vị nhà thằng hai! Không phải là sinh hai đứa con thôi sao!"Hứ, bà thích cho ai thì cho, không cho thì thôi, không cho tôi cũng không hiếm lạ!”"Vậy tốt nhất cả đời cô cũng đừng hiếm lạ! Cút, đừng đến nhà tôi!”Thối Đản Nhi mở to hai mắt nhìn mẹ thằng bé cùng bà nội thằng bé cãi nhau, trông dáng vẻ vô cùng kỳ lạ, sau đó bị Tề Thụ Vân cứng rắn lôi kéo mang đi cũng không khóc nháo một tiếng.
Nghe thấy động tĩnh cãi nhau, bà Ngụy từ cửa sổ thò đầu nhìn lại rồi rút về: "Chậc, hai người này có thể cãi nhau, Vương Bảo Trân đổi tính à.
"Cho dù muốn sửa tính cũng phải hầu hạ bà cho tốt.
Tống Nguyệt Minh ở viện mới vẫn nghe rõ ràng, nếu Vương Bảo Trân vẫn tự nguyện chịu đựng, sau này cô nhất định phải kính trọng nhưng không gần gũi, cho dù là hiện giờ, Tống Nguyệt Minh cũng sẽ không hết lòng với bà được, trong thời gian ngắn, cô sẽ không phạm sai lầm dễ dàng tin tưởng người khác.
Mùng chín, Vệ Vân Khai xin nghỉ cùng Tống Nguyệt Minh đến nhà họ Tống ăn cơm cùng Tống Kiến Quân, mọi người ở đây đều rất rõ ràng, thời gian Tống Kiến Quân trở về nói không chừng là một năm sau.
Tống Nguyệt Minh nhớ rõ, trong nguyên văn Tống Kiến Quân là xuất ngũ bình thường về nhà, có lẽ trải qua lần chia tay này là có thể cùng cả nhà đoàn tụ.
Nhưng mục tiêu chính của nhân vật chính Tống Kiến Quân là Vệ Vân Khai, bưng một chén rượu nghiêm túc nói: "Anh đối xử tốt với em gái tôi, nếu dám bắt nạt cô ấy, chờ tôi trở về nhất định sẽ tìm anh tính sổ!"Vệ Vân Khai uống xong chén rượu này, đồng ý: "Anh ba cứ yên tâm.
"Mười hai tháng chạp, Vệ Vân Khai xin nghỉ bệnh bắt đầu nghỉ ngơi.
Lúc này, mọi người thậm chí còn không nghỉ xuân để lao động sản xuất, thế nhưng anh lại rất nổi tiếng ở trạm cơ khí nông nghiệp, thế nên việc xin nghỉ trong khoảng thời gian rãnh rỗi sau mùa vụ cũng là điều dễ hiểu.
Mầm đậu nành của Tống Minh Nguyệt phát triển tốt, cộng thêm một con cá trắm cỏ, Vệ Vân Khai thành thạo làm thịt nó, sau đó cắt thành từng lát theo yêu cầu của Tống Minh Nguyệt, xương cá được cắt khúc rồi cho vào nồi, bên trong bếp than toàn là củi đốt, chân chống cháy.
Lúc này đặt hai củ khoai lang nướng ở đống lửa bên cạnh là tốt nhất.
Khi món cá luộc hoàn thành, Tống Minh Nguyệt cũng không nhịn được nuốt nước bọt một cái, đã lâu rồi cô không ăn như thế.
Cô ăn rất vui vẻ, thế nhưng Vệ Vân Khai lại không thoải mái như vậy, anh cũng không quen ăn vị cay như thế, chỉ một miếng đã ho khan.
Loại hai người họ ăn là gạo tẻ, vùng đồng bằng Bắc Trung Bộ rất ít dùng loại gạo này, bình thường gạo sẽ được dùng để nấu canh, nếu muốn ăn cơm phải cho gạo vào nồi đun sôi trước, sau đó muôi múc ra, sau đó trải đều cơm chưa chín lên tấm vải hấp cách thuỷ bánh bao, rồi tiếp tục đun lửa cho đến khi cơm chín.
Lúc này, Vệ Vân Khai đang ăn một muỗng cơm lớn, màu sắc trên da thịt đỏ ửng vì cơn hơ, hai tai cũng đỏ tươi, môi cũng dần dần trở nên đỏ thẫm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...