Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này, cô liền nghe được giọng cô gái kia cười nói, giọng điệu nói chuyện, đều cảm thấy rất chất phác.
"Đây là đâu?" Lâm Vọng Thư cũng không hiểu chuyện gì, chỉ là cứ tỉnh bơ hỏi như vậy.
Cô gái kia nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Bây giờ là tám giờ sáng, nghe nói chín giờ liền đến Bắc Kinh, xem ra rất nhanh.
"
Lâm Vọng Thư nhấp môi dưới: "Đồng chí, cô là ở đâu mà.
.
.
"
Nhưng cô thật ra không nói hết lời, chẳng qua là, khi nói được một nửa, cô đột nhiên phát hiện một chuyện!
Giọng nói của cô.
Đúng rồi, giọng nói của cô bây giờ rất khác xưa, ngược lại giống như giọng nói của một cô gái nhỏ, mềm mại, trong veo.
Cô sợ run lên, sau đó cứng đờ cúi đầu, cô liền nhìn thấy trên người mình.
Chính là quần áo lục quân.
Mọi người ngồi sau cũng đều đang mặc bộ quần áo này.
Như vậy, cả bộ trang phục này, là cô mặc lúc ở nông trường Vân Nam, sau khi quay lại Bắc Kinh, Lôi Chánh Đức thuyết phục, đưa cô đi đến chợ tỉnh mua mấy bộ đồ tốt, từ đây những bộ quần áo này cũng không mặc tới.
Cả người cô rét run, chỉ là vẫn giơ tay lên, vén tay áo lên, nhìn cổ tay một chút.
Lúc đầu, vì để chăm sóc mẹ của Lôi Chính Đức, nấu cho bà ta một tô cháo gà, lại để cô bưng lên trước mặt, ai biết mẹ Lôi Chính Đức đưa tay một cái, bát cháo bị đổ, nóng đến phòng tay, để lại sẹo.
Nhưng bây giờ, vén tay áo lên, lại nhìn thấy cổ tay của mình trắng trẻo, không có một vết sẹo nào.
Trong lòng vui mừng đến muốn nhảy lên, chỉ là trên mặt của cô còn chưa thay đổi, khi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô gái đối diện, hơi trầm ngâm một chút, mới mở miệng: "Cũng không biết Tuyên Vũ Hồng cùng học trung học bây giờ thế nào?"
Cô có suy nghĩ, tự nhiên yêu cầu bằng chứng, trí nhớ cô tốt, còn nhớ ban đầu mình cùng Lôi Chính Đức trở về, trên xe thì gặp phải một cô gái là thanh niên trí thức, là Tuyên Vũ Hồng hồi trung học, cùng khối với cô, nhưng là không cùng lớp.
Hôm nay tình huống có chút quỷ dị, cô không dám tùy tiện nói gì, liền dùng lời này dò xét, nếu như cô đoán đúng, cô ấy sẽ tự nhiên đáp lời, nếu như là không phải, cô ấy cùng lắm là cho cô tự mình lẩm bẩm, cũng không đến nổi có gì nghi ngờ.
Cô gái kia vừa nghe, ánh mắt liền sáng rực lên: "Ai biết được, lúc ấy chúng ta rối loạn, bây giờ đã sớm học lại, không biết các thầy giáo vẫn còn ở đó, em nhớ thầy Hồ lớp các chị, trước kia còn dạy thay lớp em một lần! "
Lâm Vọng Thư nghe cái này, lại cũng không có nghi ngờ.
Quả nhiên là thế, quả nhiên là thế, cô thật sự đã quay trở lại mười hai năm trước, mùa xuân năm 1977, cô cùng Lôi Chính Đức ngồi trên xe lửa quay lại Bắc Kinh.
Tay cô siết chặt, run lẩy bẩy, nhìn vào bên trong toa xe.
Giống như bị tám nước liên quân oanh tạc sau này cũng không thể trở về nữa, toa xe này, bộ quần áo màu lam u tối, còn có đuôi sam đen bóng.
Đây đều là thanh xuân mà cô sẽ không bao giờ có thể trở lại, là cô không cách nào còn cách chọn lại!
Hỏi dò thì hối hận không, làm sao có thể không hối hận, nhưng hối hận thì thế nào!
Bây giờ tốt rồi, cô trở lại.
Đây không phải là mơ, mơ thì không thể có màu sắc rõ ràng như vậy, cũng sẽ không có chiếc xe lửa màu xanh đã chạy một ngày hai đêm, còn có mùi là lạ.
Những thứ này đều sinh động như vậy, cô thật sự đã trở lại năm 1977.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...