Thiệu Mỹ Lâm thính tai nghe được: "Cậu nói cái gì?"Tần Hâm tiểu tâm liếc mắt nhìn trộm sắc mặt Tần Lệ, phát hiện không quá đẹp, xoay chuyển tròng mắt: "Tôi có nói gì đâu.
"Thiệu Hoa nhìn Tần Hâm cao còn chưa được ba khối đậu hũ, nheo mắt lại, không nghĩ tới cậu con trai nhặt được này của cô cũng lắm chuyện phết.
Không phải nói là bệnh tật ốm yếu sao, tính tình này có vẻ không giống nha.
Cô nhìn Thiệu Mỹ Lâm và Thiệu Mỹ Thiền nói: "Lão đại lão nhị, để mẹ nói cho hai đứa nghe một đạo lý nhé, là cái gì thì nhìn thấy thấy cái gì cũng đều giống cái gì.
"Thiệu Mỹ Lâm bị một đống cái gì này của cô làm cho ngu người, vò đầu bứt tai: "Cái gì cái gì cái gì?""Ý tứ chính là, Tần Hâm là cái đồ nhà quê, hắn nhìn thấy người nào cũng đều thấy giống đồ nhà quê.
" Thiệu Hoa lười biếng nói.
Tần Lỗi không nhịn xuống kịp, cười phì ra tiếng.
Thiệu Mỹ Lâm cười cong mắt, vỗ tay nói:"À à, Tần Hâm là cái đồ nhà quê.
"Thiệu Mỹ Thiền tích chữ như vàng, môi nhỏ phấn nộn phun ra ba chữ: "Đồ nhà quê.
"Tần Hâm trợn tròn mắt, ngồi trên mạn thuyền lẩm bẩm: "Tôi không phải đồ nhà quê, tôi là đồ nhà quê, tôi không phải đồ nhà quê.
"Tần Lệ có chút muốn cười, Tần Hâm từ trong bụng mẹ đã yếu ớt, thân thể vẫn luôn không khoẻ mạnh, trong nhà ngoại trừ anh dám quát lớn Tần Hâm thì những người khác không dám lớn tiếng nói chuyện với thằng bé.
Mọi chuyện đều chiều theo ý Tần Hâm, mới dưỡng thành cái tính tình này của nó, đây là lần đầu tiên có người dám giáp mặt chỉnh nó.
Thuyền Tần Lệ thuê từ ngư dân này là thuyền nhỏ, trừ người đánh cá cầm lái ra thì vừa vặn cho 6 người nhà bọn họ ngồi.
Tần Lệ và Thiệu Hoa một người ngồi đầu thuyền, một người ngồi đuôi thuyền, khoảng giữa khoang thuyền là vị trí của bốn đứa bé.
Thiệu Hoa vươn ngón tay trỏ ra đếm người, một, hai, ba, bốn, líu lưỡi.
Không đếm còn không biết, đếm xong bị doạ nhảy dựng, con cái được hời của cô giờ đã tăng gấp đôi.
Thiệu Mỹ Lâm nắm chặt thân thuyền, cúi đầu nhìn xuống, kinh ngạc nói: "Mẹ, trong biển có cá nhỏ.
"Thiệu Hoa: "Lão đại, con cúi người xuống gần thêm chút là lát nữa cá nhỏ có thể nói với mẹ nó đêm này không cần làm cơm cho nó.
"Thiệu Mỹ Lâm bẹp miệng: "Con sẽ không ngã xuống đâu, với cả, cá nhỏ như vậy sẽ không ăn người.
"Nói rồi, con bé duỗi một bàn tay muốn thò xuống biển: "Mẹ, để con bắt cho mẹ con cá, tối về nhà nấu canh cá uống.
"Thiệu Hoa vội ấn con bé ngồi về chỗ: "Ngồi yên cho mẹ, con muốn ăn cá sao lúc nãy không nói, trước khi chúng ta xuống thuyền cũng có thể mua.
"Tần Lệ tiếp lời: "Không cần mua trong thành phố đâu.
Trên đảo Hoàng Nhi cũng có chợ bán thức ăn.
"Chợ bán thức ăn? Thiệu Hoa ánh mắt sáng lên.
Thấy Thiệu Hoa cảm thấy hứng thú, Tần Lệ liền giới thiệu một chút: "Đảo Hoàng Nhi bốn mặt là biển.
Trên đảo có rừng cây, vì là nơi đóng quân đồn trú của bộ đội, nên có không ít người nhà đi theo tuỳ quân.
Ngoài chợ bán thức ăn còn có trường học, bệnh viện và một số cơ quan phục vụ khác.
"Thiệu Hoa đôi mắt sáng long lanh, cô còn tưởng rằng đảo Hoàng Nhi là một hòn đảo bị phong bế, không nghĩ tới bên trong lại đầy đủ cơ quan như vậy.
Nói đến người nhà tuỳ quân, Tần Lệ dừng một chút: "Chờ lên đảo rồi, tôi sẽ đăng ký cho lão đại và lão nhị nhập học.
Trên đảo có không ít trẻ con là cô nhi mồ côi cha mẹ trong chiến tranh được thu dưỡng, nên cô không cần phải lo lắng lão đại và lão nhị sẽ bị nói xấu.
"Thiệu Hoa nhướng mày, không nghĩ tới Tần Lệ còn nghĩ tới một tầng này.
"Ừm"Bất quá với xưng hô lão đại lão nhị này, Thiệu Hoa có chút phát sầu, hỏi Tần Lệ: "Anh bình thường ở nhà xưng hô với Tần Lỗi, Tần Hâm thế nào?"Giống Hà Hồng Lệ gọi Tiểu Lỗi, Tiểu Hâm? Nghe hơi buồn nôn cô gọi không nổi.
Tần Lệ: "Gọi tên đầy đủ.
"Tên đầy đủ?Thiệu Hoa trầm tư: "Tôi nhớ rõ lúc trước xem mắt anh có nói qua Tần Lỗi bảy tuổi, Tần Hâm năm tuổi đúng không?"Tần Lỗi kinh ngạc: "Trí nhớ của cô tốt thật đấy.
"Thiệu Hoa lên mặt: "Tất nhiên rồi.
" Bao nhiêu thực đơn phức tạp cô còn có thể nhớ kỹ, huống gì cái này.
Tần Lệ trong lòng thầm nghĩ, thật đúng là không thèm khiêm tốn một chút nào.
"Vậy thì Tần Lỗi lớn hơn Mỹ Lâm, Tần Hâm lại hơn tuổi Mỹ Thiền, xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, Tần Lỗi, Mỹ Lâm, Tần Hâm, Mỹ Thiền.
" Thiệu Hoa nói.
"Vậy từ lớn đến nhỏ, gọi lão đại cho tới lão tứ.
" Thiệu Hoa gật gù.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...