----Phòng y tế trong thôn không xa lắm, bác sĩ trong phòng y tế là một ông già què chân hiền lành.
Vương Mai và ông ấy rất thân thiết, khi còn bé cô bị người nhà họ Vương tra tấn đến bị thương, ông ấy thấy cô đáng thương nên cho cô thuốc.Nhưng kiếp trước bởi vì không có tiền, vẫn dùng thuốc của ông ấy mà không trả tiền, trong lòng Vương Mai áy náy, bắt đầu tránh đối phương dần dần.
Lúc này nhìn thấy người, Vương Mai mỉm cười chào hỏi:"Ông Lý, cháu tới lấy thuốc.”Ông Lý nghe được thanh âm quen thuộc, động tác trên tay dừng lại, cười thân thiện nói:"Nhóc Mai tới rồi.”“Cháu muốn lấy thuốc gì?”Nghe vậy, Vương Mai chậm rãi vén tóc mái lên, lộ ra vết thương phía dưới, vết thương mặc dù không lớn nhưng rất ghê người.
Lúc ấy Vương Cương đang tức giận không quan tâm đẩy cô gây nên gây ra chuyện này, chờ đến khi cô ngước mắt lên, máu trên trán đã chảy xuống, trước mắt đỏ thẫm.Ông Lý đứng lên, nghiêm túc thu hồi nụ cười,"Nhìn vết thương cũng được hai ngày rồi, cháu mới kết hôn, người nhà họ Vương lại làm khó cháu, Vương Cương cũng mặc kệ sao?"Lúc trước, lúc đi tham dự tiệc cưới, ông Lý còn thấy mừng cho Vương Mai đã khổ cực bao nhiêu năm nay.Vương Mai lắc đầu, châm chọc nói: "Vết thương là do Vương Cương gây ra, người anh ta muốn bảo vệ chưa bao giờ là cháu.”Ông Lý muốn nói lại thôi cuối cùng vẫn lắc đầu, ấn tượng trong lòng ông ấy đối với Vương Cương hoàn toàn không tốt.Vốn tưởng rằng Vương Cương là người có tiền đồ thứ hai trong đại đội, hẳn là biết sau khi cưới vợ phải thu hồi tính tình xấu xa trước kia lại mà an phận sống qua ngày, không ngờ lại hồ đồ như thế.Không bao lâu sau ông Lý đã pha thuốc xong cho Vương Mai, dặn dò cô bôi đúng giờ, vết thương trên trán cô có dấu hiệu nhiễm trùng.
Vương Mai nghiêm túc nghe đối phương nhắc nhở, vết thương của cô tuyệt đối không được hình thành vết sẹo khó coi như trước.Đối phương đưa thuốc cho Vương Mai, nhưng không nhận tiền của Vương Mai, chỉ cười ha hả nói:"Cháu gọi ông một tiếng ông Lý thì ông chính là trưởng bối của cháu, nghe lời, cất tiền đi.”Vương Mai không khách khí nói: "Nào có người thầy thuốc nào như ông chứ ông Lý, thiệt thòi quá, ông mau cầm đi."Cô vừa nói, vừa đặt tiền lên bàn:"Cháu thật vất vả mới lấy được năm hào từ chỗ mẹ cháu, cho dù cháu không đưa cho ông thì cũng bị cướp lại, ông đừng từ chối.”ông Lý nghe xong cũng không khuyên nữa, nghĩ đến dáng vẻ keo kiệt của Hoàng Như mà thở dài:"Cuộc sống của nhóc Mai cũng đã khá hơn rồi, chịu đựng được là tốt rồi.”Vương Mai gật đầu, cô biết đối phương vẫn còn giữ lại tư tưởng cũ của thế hệ trước, cũng không phản bác.Cô nhìn thấy sắc trời không còn sớm, nói chuyện một lúc rồi chào tạm biệt nhau.
Chỉ sợ ý nghĩ của cô nói ra, mới khiến người ta cảm thấy kinh hãi sự đời.Về đến nhà Vương Mai nhìn thấy Vương Cương ảm đạm thất thần ngồi ở trên ghế, Hoàng Như bên cạnh hỏi han ân cần e sợ đối phương không vui.Vương Mai cười nhẹ một tiếng, Vương Cương ở nhà cáu giận nhưng ra ngoài cũng chẳng có ai quan tâm anh ta."Mẹ, trời không còn sớm nữa, hai người không đi làm à?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...