Nhóm dịch: Thất Liên HoaSau những tiếng rầm rì không dứt, Diêu Thế Linh đứng dậy, ra sức kéo xe bò đi về phía cổng trạm lương thực.“Mẹ, mẹ.” Văn Thanh đứng từ xa gọi mẹ, khi cô chạy tới trước thì Diêu Thế Linh đã dừng kéo xe bò.“Mẹ, mẹ đừng vội, con thấy họ vẫn còn đang phát số, kiểm tra lương thực theo số thứ tự, mẹ không cần vội.” Văn Thanh đẩy xe bò phụ mẹ.“Con thì hiểu cái gì, mẹ không kéo tới đó nhanh sẽ bị người khác giành trước vài số mất, chúng ta lại phải đợi thêm một lúc nữa.
Văn Lượng, Văn Bằng đang đi học, ở nhà không ai cho bò ăn, bọn chúng đói chạy mất thì biết làm sao? Còn nữa, Văn Lượng, Văn Bằng đều đang tuổi ăn tuổi lớn, đi học về là phải ăn cơm.
Mẹ phải về sớm nấu cơm cho hai đứa nó, không có thời gian lãng phí ở đây đâu.” Diêu Thế Linh nói.Văn Thanh rơi vào im lặng, càng tiếp xúc với mẹ cô càng cảm thấy mẹ yêu mình, yêu Văn Lượng, yêu Văn Bằng còn sâu đậm hơn người cha đã mất của mình, càng thế cô càng hối hận vì sự ngu xuẩn kiếp trước của mình.May mà cô đã trùng sinh.“Mẹ, mẹ ăn sáng trước đã.” Văn Thanh đưa bát gốm trắng cho mẹ, thuận thế đó nhận xe bò.Diêu Thế Linh mơ màng nhận bát gốm trắng, bà lập tức nhíu mày trách cứ: “Văn Thanh, sao con lại mua nhiều thế này? Chừng này phải tốn bao nhiêu tiền đây!”Văn Thanh cười đáp: “Mẹ, chỉ một lần này thôi, con đảm bảo lần sau sẽ không tiêu lung tung nữa.”Diêu Thế Linh nghe thế mới không càm ràm nữa.Trong lúc hai mẹ con đang ăn sáng, nhân viên của trạm lương thực đã bắt đầu kiểm tra lúa.
Có ba nhân viên quản lý, họ đều mặc đồ lao động màu xám.Trong tay nhân viên công tác đầu tiên cầm một thanh kim loại gấp mép chọt chọt vào bao lúa, khi rút thanh kim loại ra, mặt lõm liền chứa đầy lúa mạch.
Nhân viên công tác này gảy lúa ra, kiểm tra xem trong lúa có xác lúa, có cát đát hay lúa lép...!có đảm bảo chất lượng hay không.Sau đó người này lại lấy hai hạt lúa thảy vào miệng, cắn thử kiểm tra độ khô giòn của hạt lúa.Đủ loại kiểm tra, một người không đủ tiêu chuẩn thì phải kéo về, phải thanh lý thì thanh lý, phải phơi thêm thì phơi thêm, không được thương lượng.Không ít người lo sợ rằng lúa của mình sẽ không qua kiểm tra phải kéo lại về nhà, vừa tốn sức vừa mất thời gian.
Nhưng lại có vài người đầu cơ trục lợi, trộn lẫn một ít cát đá vào trong để giao ít đi vài cân lương thực.“Lúa nhà chúng ta nhất định có thể qua ngay trong lần đầu.”Văn Thanh gật đầu: “Dạ, qua ngay lần đầu.”Nhưng Diêu Thế Linh lại bắt đầu lo lắng: “Mẹ cân vừa đúng bốn trăm hai mươi cân, giờ không đủ còn phải bù thêm nữa.”Lúc này Văn Thanh mới ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên công tác thứ hai, nhân viên công tác thứ hai đứng trước bàn cân điều chỉnh quả cân qua lại cho chính xác, xác định số cân chính xác rồi báo cho nhân viên công tác thứ ba.Nhân viên công tác thứ hai ngồi trước một cái bàn đơn sơ, trên bàn đặt bàn tính, bút máy nông thôn mới, mực bút máy, mực in, con dấu, sổ tổng ghi chép lương thực đóng thuế và cả số cân lương thực nông dân nộp lên.Ông ấy chính là người ghi chép hồ sơ, số lương thực phải nộp và số lương thực thực nộp phải đồng nhất, ông ấy đóng dấu lên tức là đã xong chuyện.
Nếu ông ấy nói thiếu mười cân, vậy thì phải nộp bù thêm mười cân lúa nữa.“Mẹ yên tâm đi, nếu thật sự không đủ thì con chạy về lấy bù thêm là được, mẹ không cần đi thêm chuyến nữa đâu.” Văn Thanh nói thế rồi lập tức kéo xe bò, rập khuôn theo đuôi đội ngũ tiến lên phía trước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...