Editor: Bơ“Bà!”“Bà cái gì mà bà! Sáng sớm tinh mơ, bà đến đây làm gì?”Hứa Thục Hoa không kiên nhẫn mà nhìn bà Vương, thật sự không hiểu nổi, cái bà già này khi nào đến đây cũng bị mắng, sao mỗi ngày còn lại đây.
Chẳng lẽ là có cái đam mê đặc thù gì, ví như thích bị chửi gì đó?!Kỳ thật, hôm nay bà Vương lại đây không vì cái gì khác, chỉ vì đi nhìn xem cây táo chua bị Hứa Thục Hoa đào đi chỗ nào.
Tối ngày hôm qua đã quá muộn, bà ta cũng không thể đi theo bọn họ đến đây nhìn xem, bây giờ không phải là sáng sớm sao, bà ta liền tới đây nhìn xem.
Nhìn đến cây táo chua kia trồng ở trong sân, thoạt nhìn hình dạng um tùm tươi tốt, mí mắt bà Vương giựt giựt, “Thật sự trồng? Táo chua như vậy mà bà cũng muốn? Tưởng rằng có thể bán được tiền hả?”“Vậy thì bà nói đúng rồi đấy, nói không chừng là có thể bán được tiền đấy!” Hứa Thục Hoa đắc ý nhướng mày, “Ngày hôm qua tôi chỉ là làm trò trước mặt mọi người để nói cho rõ ràng, cây táo chua này chính là của tôi, đừng có đến lúc đó thấy tôi bán táo kiếm lời, mấy người một đám mắt thèm tới cửa muốn đoạt, nếu thật sự làm như vậy, đừng trách tôi đến lúc đó lại cho mấy người mấy cái bạt tai.
Dù sao là do mấy người lật lọng, tự mình vả mặt, lúc đó chắc cũng sẽ không để ý nhiều thêm mấy cái bàn tay đâu nhỉ.
”Nghe được lời Hứa Thục Hoa nói, bà Vương theo bản năng bưng kín mặt mình.
Bà tổng cảm thấy, mình là người sẽ bị Hứa Thục Hoa đánh.
Nhưng rất nhanh, bà Vương bà đã trấn định lại, “Bà khoác lác ít thôi! Cây táo chua này mà còn có thể bán được đi ra ngoài? Nếu bà thật sự có thể bán đi ra ngoài, tôi quỳ xuống dập đầu cho bà gọi bà là bà nội.
”Hứa Thục Hoa liên tục xua tay, “Vậy thì không cần! Bà xem cái bản mặt của bà có bao nhiêu nếp gấp, còn muốn gọi tôi là bà nội? Bà không chê bị mất mặt, nhưng tôi còn ngại bị giảm thọ đấy!”“Bà!”“Được rồi! Nói đến nói đi cũng chỉ có bà bà tôi tôi, không biết nói chuyện thì về nhà mà đi theo cháu trai học lại từ đầu, học xong lại đến đây nói chuyện tiếp.
”Hứa Thục Hoa không kiên nhẫn phất tay về phía bà Vương, giống như là đang xua đuổi đám ruồi bọ phiền toái.
Cuối cùng bà Vương cũng đi rồi.
Không đi thì còn có thể làm sao bây giờ, đánh thì không thể đánh lại, nói cũng không nói lại được.
Bà Vương cắn răng thầm hận, cũng không biết cái miệng của Hứa Thục Hoa là lớn lên như thế nào, sao lại biết nói chuyện như vậy!“Hừ! Cho dù có biết nói chuyện thì như thế nào, cây táo chua kia cũng không thể bán được!”Chân trước bà Vương mới vừa đi, Trần Xảo Cầm vội vàng đi hỏi Hứa Thục Hoa, “Mẹ, cây táo chua này thật có thể bán? Sẽ có người mua sao?”Hứa Thục Hoa vui vẻ, “Bà ta ngốc mà con cũng ngốc theo hả? Bán được, chúng ta kiếm tiền, bán không được, thì mang về, chúng ta có tổn thất gì đâu?”Trần Xảo Cầm biểu tình có chút ngốc, cô nghiêm túc hồi tưởng một chút, lúc này mới giật mình hiểu ra.
Đúng rồi!Từ đầu tới đuôi, Hứa Thục Hoa cũng chưa từng nói, về việc bán không được rồi làm sao bây giờ linh tinh các loại.
Ngược lại là bà Vương, còn muốn quỳ xuống gọi bà nội.
Chậc chậc!Nếu không tại sao lại nói Hứa Thục Hoa lợi hại!Trần Xảo Cầm bội phục vạn phần, “Mẹ, người cũng thật lợi hại!”Dư Noãn Noãn cũng ở trong lòng phụ họa một câu: Là thật sự lợi hại!Lão thái thái có bản lĩnh như vậy, đây thật đúng là lần đầu tiên Dư Noãn Noãn gặp được.
Lão thái thái có bản lĩnh như vậy, lại là bà nội của cô!Dư Noãn Noãn cao hứng lộ ra một nụ cười nhìn về phía Hứa Thục Hoa, hai cái răng sữa thấp thoáng giống như hạt gạo.
Hứa Thục Hoa nhìn đến cao hứng cực kỳ, “Răng của Noãn Bảo mọc thật rốt! Rất trắng!”Cố Mặc nhìn Dư Noãn Noãn, lại nhìn Hứa Thục Hoa.
Tuy rằng Dư Noãn Noãn từ đầu tới cuối không hề hé răng, nhưng cậu vẫn cảm thấy, hai bà cháu nhà này đang khen ngược lẫn nhau!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...