Editor: Bơ“Bác gái, dâu tây này của người cũng quá ít, tôi chờ đã nửa ngày, mà vẫn không mua được!”“Đúng vậy a! Tôi cũng chờ đã nửa ngày, tiền đều đã chuẩn bị tốt!”“Bác gái, bác ngày mai còn đến nữa hay không? Khi nào đến? Tôi khẳng định sáng sớm liền ở đây chờ bác a!”Lúc trước Hứa Thục Hoa cũng không có suy xét đến việc sẽ bán dâu tây lâu dài, nhưng hiện tại bị nhiều người như vậy vây quanh, bên tai tất cả đều là lời nói muốn mua dâu tây, bà liền phảng phất thấy vô số tiền đang hướng bà vẫy tay.
Đè xuống kích động, Hứa Thục Hoa vung bàn tay lên, “Đến chứ! Ngày mai sáng sớm sẽ đến, mọi người nếu muốn mua liền mời tới sớm!”Chờ người vây quanh đều đi rồi, Hứa Thục Hoa liền từ trong túi lấy ra 5 mao tiền, tính cả con dao nhỏ kia, cùng nhau đưa cho phụ nhân quầy hàng cách vách.
“Bác gái, bác đây là làm gì?”Phụ nhân nhận lấy con dao nhỏ nhưng lại không muốn lấy tiền.
Hứa Thục Hoa không khỏi phân trần một phen rồi nhét tiền vào tay cô ta, “Hôm nay cũng may mà có cháu, nếu không phải ngươi cho túi giấy, thì khách nhân cũng không thể mua được dâu tây mang trở về, tiền này coi như là tiền bác mua túi giấy của cháu! Cháu không thu là không thể được! Đúng rồi, túi giấy này của cháu là mua ở chỗ nào? Bác cũng đi mua một ít!”“Vậy được rồi, mua ở cửa hàng bách hoá, tiệm tạp hóa, chỗ nào đều có, cũng không đắt.
”“Được rồi! Bác đây liền đi xem thử, cháu cứ bận rộn a!”——Mắt thấy tới giờ làm cơm chiều rồi, mà Hứa Thục Hoa còn chưa có trở về, Trần Xảo Cầm trong lòng càng thêm thấp thỏm.
Người Dư gia xuống đất gặt gấp đều đã trở lại, thấy Hứa Thục Hoa không có ở nhà, không khỏi muốn hỏi Trần Xảo Cầm vài câu.
Trần Xảo Cầm lại không thể nói thật với bọn họ, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ ứng phó qua loa.
Vừa vặn lúc này Tần Nguyệt Lan tới, muốn đón Cố Mặc trở về, Trần Xảo Cầm liền đứng lên đi đưa tiễn, hô Dư Hải lại đây ôm Dư Noãn Noãn.
Tiễn Tần Nguyệt Lan cùng Cố Mặc, Trần Xảo Cầm quẹo một cái, liền hướng phòng bếp đi.
Mặt trời đã sắp xuống núi, nhưng rốt cuộc còn không có lặn hẳn nơi đường chân trời, bên ngoài ánh sáng còn có thể nhìn thấy, rồi lại bởi vì không có ánh mặt trời, còn nổi lên gió đêm, mang đến một tia mát lạnh.
Dư Hải liền ôm Dư Noãn Noãn tới trong viện đi dạo.
Sáu đứa tráu trai của Dư gia cũng từ bên ngoài đã trở lại, chúng hi hi ha ha ở trong sân cười đùa.
Thấy Dư Hải ôm Dư Noãn Noãn ra đây, sáu đứa nhỏ tất cả đều đi tới vây quanh lại.
“Chú tư, Cho cháu ôm Noãn Bảo một cái đi!”Nói chuyện chính là Dư Vĩ.
Dư Hải liếc mắt xem xét Dư Vĩ một cái, không có chút nào do dự cự tuyệt yêu cầu nó, “Không được! Cháu còn quá nhỏ, chờ cháu lớn lên cao bằng chú, liền để cho cháu ôm!”Nói giỡn, Dư Vĩ mới bao lớn! Vạn nhất nó làm Noãn Bảo ngã thì phải làm sao?Dư Vĩ không cao hứng đô đô miệng, thực mau liền lui làm tiến nói, “Vậy chú tư người ngồi, để cho chúng ta cùng Noãn Bảo chơi trong chốc lát.
”Dư Vĩ lời nói còn chưa nói xong, Dư Khải cũng đã chuyển đến một cái băng ghế, đặt ở bên chân Dư Hải, “Chú tu, người ngồi!”Dư Khải cùng Dư Vĩ là anh em ruột thịt, đều là con trai của Dư Giang, Dư Vĩ bảy tuổi, Dư Khải năm tuổi.
Đừng nhìn hai người tuổi không lớn, nhưng đều tinh ranh như nhau, cái đầu nhỏ chuyển động không phải nhanh nhẹn giống nhau sao.
Dư Hải cũng không lại cự tuyệt, ôm Dư Noãn Noãn liền ngồi xuống dưới, “Mấy đứa đều rửa tay hết chưa? Chưa rửa tay cũng không cho sờ Noãn Bảo!”Sáu người nghe vậy, đồng thời giơ hai tay lên, “Chú tư người xem! Chúng ta đều rửa sạch sẽ!”Dư Hải xem qua từng cái, thấy tay của sáu đứa đều là sạch sẽ, lúc này mới không nói cái gì nữa.
Dư Noãn Noãn cái miệng nhỏ giật giật, muốn nói cái gì, đáng tiếc là không nói được, chỉ có thể tùy ý để sáu người đi lên vây lấy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...