Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giang Niệm Tư gật đầu, việc này khiến Giang Tuyết vô cùng tự hào, cô thốt lên ôm chặt Giang Niệm Tư: “Ôi, vẫn là Tư Tư nhà chúng ta giỏi giang, chị ngưỡng mộ chết mất”.
Nói rồi, Giang Tuyết đột nhiên nhìn thấy cái hộp Giang Niệm Tư để ở đầu giường.
Hai mắt cô lập tức tròn xoe: “Sữa mạch nha?”
Cô buông Giang Niệm Tư ra, kích động chạy đến nhấc hộp sữa mạch nha lên.
Cô cực kì ngạc nhiên, thứ này vô cùng nhiều tiền, đều là đồ mà người có tiền mới có”.
Tuy rằng lương của Giang Tuyết cũng mua được, nhưng những tiền đó đều để trả tiền đồ trong nhà, ai mà nỡ lãng phí như vậy.
Hơn nữa Giang Tuyết mới đi một tháng, còn chưa lĩnh lương.
“Tư Tư, em mua cái này sao?”
Dần dần tiếp xúc, con người Giang Tuyết không tồi, trừ ngoại hình và giọng nói, không hề giống trong sách miêu tả tí nào, là một người trong trắng.
Vì quan hệ của Đinh Hồng Mai và anh trai em trai, Giang Niệm Tư muốn tạo quan hệ tốt với Giang Tuyết: “Chị, chị muốn uống không? Em rót cho chị một bát”.
Trong lòng Giang Tuyết rung động, nhưng— —
“Không cần đâu, để cho em uống đi”.
Giang Tuyết đau lòng xoa đầu cô: “Em gầy như thế, phải chăm lo tốt, những đồ bổ này, để cho em đi”.
Nói đến đây, Giang Tuyết phát hiện vấn đề.
“Là cảm giác chị sai sao? Sao chị thấy, hình như em trắng lên một tí”.
Bốn anh em Giang Niên Tự ngoại hình không khác nhau mấy.
Nhưng ngũ quan của Giang Niệm Tư là đẹp nhất.
Hơi trắng một chút, tướng mạo của cô đem đến cho người khác cảm giác rất khác.
Vừa nãy vì lâu rồi không gặp, Giang Tuyết tưởng bản thân nghĩ nhiều.
Bây giờ quan sát kĩ, em gái cô xinh đẹp hơn lúc trước rồi.
“Thế ạ?”
Lúc trước Triệu Phương Như cũng thấy cô ấy trắng hơn.
Nghe Giang Tuyết nói vậy, Giang Niệm Tư vội lấy gương ra soi.
Mỗi ngày cô đều tập yoga, tập thể dục, còn chống chắng, người trong gương hình như đã trắng hơn so với lúc đến đây vài phần.
Việc này làm Giang Niệm Tư vui cực kì.
Tuổi của Giang Niệm Tư và Giang tuyết không cách nhau nhiều, đều trong độ tuổi để ý diện mạo, nghe giọng vui vẻ của em gái, cô ấy cũng vui theo.
“Được rồi, người đẹp của chị, ai mà không biết em là người đẹp nhất khu này, đi thôi, chị Yến Tử của em kết hôn, chúng ta qua đó xem sao”.
Nhà bác Vương cách nhà họ không xa, Giang Niệm Tư bị Giang Tuyết kéo đi, rất nhanh đã đến nhà Vương Yến.
Vừa bước vào sân, Giang Niệm Tư đã nghe thấy giọng nói giễu cợt.
“Ô, đây không phải là Giang Tuyết sao?”
Giọng này mới nghe đã thấy không có gì tốt đẹp.
Giang Niệm Tư ngẩng đầu nhìn, không quen biết.
Cô đang lo sợ người này có bắt nạt Giang Tuyết không, liền nghe thấy giọng của Giang Tuyết thoáng chốc sắc sảo nói: “Xì, Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cô, sao thế? Bị tôi đánh chưa đủ hả?”
“Cô…”
Từ Thúy Thúy và Giang Tuyết luôn luôn không vừa ý nhau, vì người cô ta thích lại thích Giang Tuyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...