Thập Niên 80 Quân Tẩu Bận Trồng Rau Trên Cao Nguyên Tuyết


“Trời, nói chuyện cùng người lớn kiểu gì vậy hả?” Bà La lập tức khó chịu, sắc mặt sa sầm.

Sau đó bà ta cẩn thận đánh giá con dâu.

Hôm nay bị ai tráo thân rồi hay gì? Cô con dâu hiền lành ngày xưa đã không còn, ngay cả ánh mắt trông cũng rất xa lạ.

“Chứ mẹ muốn nói chuyện kiểu gì? Tiểu Nhã là cháu gái của mẹ, chính mẹ cũng là phụ nữ mà mở miệng ngậm miệng cứ nói hàng lỗ vốn với quỷ đòi nợ, chả lẽ mẹ thì không phải vậy chắc?”
Tiền Đa Đa nói xong liền cười lạnh.

“Chao ôi, Tiền Lão Ngũ, cậu nhìn em gái cậu xem, con gái nhà họ Tiền mấy người làm con dâu như vậy sao?” Bà La ồn ào trách mắng với Tiền Lão Ngũ.

“Chứ bà muốn làm con dâu kiểu gì? Bà chèn ép em gái tôi như vậy chả lẽ còn muốn tôi vỗ tay khen à?” Tiền Lão Ngũ bế đứa nhỏ vào nhà rồi đặt cô bé xuống, mấy lời bà La nói làm anh ấy rất khó chịu.

Từ nhỏ em gái đã là bảo bối của cả nhà, là hòn ngọc quý trong mắt cha mẹ, là công chúa nhỏ được các anh trai chăm sóc, chưa từng bị ai nói nặng nửa câu.


Đừng nói là con bé bị bà già nhà họ La này tra tấn đó chứ?
Mỗi lần cô về nhà mẹ đẻ, người nhà hỏi thăm cuộc sống ở nhà chồng có suôn sẻ không thì cô vẫn luôn nói rất tốt, vẫn ổn.

Hôm nay mới biết tốt cái rắm!
Chính mình còn ở đây mà bà ta vẫn dám to mồm mắng nhiếc em gái mình.

Vậy thì chẳng phải khi anh ấy không ở đây thì bà ta càng quá quắt hơn ư?
“Người nhà họ Tiền mấy người chẳng qua có mấy đồng tiền dơ bẩn mà thôi! Còn không biết thân biết phận đi! Gả cho nhà họ La chúng ta mà sinh đứa con gái, đã vậy còn động kinh, cũng không biết! ” Bà La bị Tiền Lão Ngũ mắng liền gân cổ lên cãi lại.

“Bang!” Tiền Đa Đa trực tiếp quăng một nắm đậu qua: “Miệng thúi thật đấy! Còn thúi hơn cả thùng phân nữa!”
Cô không có cảm tình gì với bà già này, đơn giản chỉ là người qua đường, bởi vậy cũng không có gánh nặng tâm lý gì khi phản bác lại như vậy.

Cho dù cô không có tình cảm máu mủ với cô bé kia, nhưng tình cảm của nguyên chủ vẫn còn đây, là một người mẹ đương nhiên sẽ không đành lòng nghe người khác nói xấu con gái mình.


“A! Con dâu đánh mẹ chồng này! Mau đến đây mà xem, con dâu dám đánh mẹ chồng! Ông trời ơi, ông nhìn mà xem, con dâu ngỗ nghịch ra tay đánh mẹ chồng! Trời ơi, tôi không sống nổi nữa rồi!”
Bà La không ngờ cô con dâu vốn ít nói của mình lại đột nhiên hung hãn muốn đánh người, bà ta sửng sốt một lúc rồi ôm mặt hét lớn, cái chất giọng the thé chói tai của bà ta khiến hàng xóm cũng phải kinh hãi.

“Thím à, có chuyện gì vậy? Ai đánh thím thế?” Chị dâu họ là vợ của Thuận Tử thò đầu ra từ bức tường bên cạnh.

“Vợ Thuận Tử mau đến đây, con dâu nhà thím đánh mẹ chồng đây này! Ông trời ơi, tôi không sống nổi mất!” Bà La ngồi trong sân vỗ đùi khóc nức nở.

Ngoài sân có rất nhiều dân làng tụ tập lại, hiện tại đã đến giờ cơm tối, ống khói của nhà nào cũng có khói bay lên.

Phụ nữ nấu ăn ở nhà, đàn ông thì mang cuốc về, trẻ con chạy ngoài đồng chơi.

Nghe thấy tiếng động, mọi người đều kéo tới chặn lối vào của nhà họ La, ở thôn quê vốn không có tiết mục gì giải trí, hiếm khi có dưa để hóng như thế này.

“Vợ Thịnh Dũng, sao cô lại đánh thím hả?” Vợ Thuận Tử vừa nghe là trong mắt hiện lên tia sáng, lập tức sấn tới chất vấn Tiền Đa Đa.


Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận