Nước mắt cô không kìm được mà tuôn rơi, “Hai mẹ con tôi không thể ở lại khu này nữa rồi.
Chúng tôi sẽ đi!”
Lâm Vị Nhiên vội kéo cô lại, “Chị không làm gì sai, tại sao phải đi?”
Lâm Vị Nhiên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Thúy Linh, khiến chị ta mặt mày biến sắc.
“Còn chị, mời chị đi cùng tôi đến gặp thủ trưởng một chuyến.
”
Trương Thúy Linh sợ hãi, kéo Kim Hướng Dương định bỏ đi, “Chỉ là trẻ con đánh nhau thôi mà, chị còn bày đặt đi gặp thủ trưởng! Tôi không thèm chấp các người, con ơi, về nhà thôi.
”
Ai ngờ Lâm Vị Nhiên chộp lấy tay áo bông của chị ta, đôi tay nhỏ nhắn mà bám rất chặt, Trương Thúy Linh giãy mãi cũng không thoát.
“Khoan đã!”
“Cây ngay không sợ chết đứng.
Nếu chị nói con trai chị bị tôi đánh, vậy chúng ta đến gặp thủ trưởng nói cho rõ ràng, chuyện gì tôi làm tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng!”
“Tiện thể hỏi luôn thủ trưởng, gia đình của liệt sĩ có đáng bị bắt nạt không? Có đáng bị người nhà của đồng đội gọi là sao chổi không?”
“Chị truyền bá mê tín, tin vào những điều xấu xa, xúi giục con cái bắt nạt góa phụ!”
“Vậy chị, nên chịu trách nhiệm gì?”
Lâm Vị Nhiên nhấn mạnh từng từ, giọng nói đanh thép, ngay cả Kim Hướng Dương cũng bị dọa sợ.
Tiếng bàn tán xung quanh ngày càng lớn, có người tốt bụng không kìm được mà gọi với sang Trương Thúy Linh, “Chị Trương, chị mau xin lỗi đi! Con nhà tôi cũng nói con chị bắt nạt Phúc Bảo, tôi cứ tưởng trẻ con chơi đùa thôi, nhưng chuyện này! không ra gì cả!”
“Đúng thế! Ai chẳng biết bố Phúc Bảo đã mất như thế nào, sao chị lại nhẫn tâm bắt nạt mẹ góa con côi như thế?”
“Cứ làm loạn đến tai thủ trưởng, chồng chị không có kết quả tốt đâu!”
Trương Thúy Linh thở hổn hển, rõ ràng là giận
dữ lắm, chị ta lườm Lâm Vị Nhiên, La Uyển Quân và cả Phúc Bảo, cuối cùng dừng ánh mắt ở Kim Hướng Dương.
Kim Hướng Dương bị mẹ tát một cái, ngã phịch xuống đất, nửa mặt sưng lên, vừa bừng tỉnh liền khóc nức nở.
“Mẹ ơi! Sao mẹ đánh con! Hu hu ——”
“Đánh mày đấy!” Trương Thúy Linh lại bẻ tai lôi nó dậy, đá vào mông một cái, “Tao đã bảo mày không chịu học hành tử tế! Ai cho phép mày bắt nạt người khác! Ai cho phép mày cái miệng chó không mọc được ngà voi!”
Kim Hướng Dương tủi thân vô cùng, “Hu hu, không phải mẹ bảo! ”
Trương Thúy Linh lại tát thêm một cái, lần này thằng bé chỉ biết khóc, nói không thành lời.
Chị ta đột ngột nhìn sang Lâm Vị Nhiên, “Giờ thì cô hài lòng chưa?”
Lâm Vị Nhiên cười nhẹ, nói vẻ tò mò, “Tôi có gì để hài lòng hay không, người cần hài lòng là chị Uyển Quân và Phúc Bảo chứ? Nếu họ không nguôi giận mà muốn rời khỏi khu, thủ trưởng và mọi người trong khu chắc không ai hài lòng đâu.
”
La Uyển Quân nhẫn nhịn bấy lâu nay, chưa bao giờ nghe được lời xin lỗi từ miệng Trương Thúy Linh.
Lúc này, chỉ thấy Trương Thúy Linh mặt mày u ám, kéo theo Kim Hướng Dương đang khóc lóc ầm ĩ, quay sang nói với hai mẹ con họ.
“Xin lỗi, Uyển Quân, tôi và con trai xin lỗi hai mẹ con.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...