Phía dưới Thủy Thanh ngứa đến lợi hại, nhìn người đã đi rồi, cửa cũng đóng lại, cô nhịn không được duỗi tay sờ lên tiểu huyệt mình.
Cô tự an ủi xoa tiểu huyệt, đem quần lót cởi ra, ấn lên chỗ vừa chảy ra nước, bẻ ra hai mảnh môi âm hộ, ngón tay ấn ở bên trong âm đế, kích thích vuốt ve lên xuống.
Nghĩ đến Thời Trầm vừa rồi ở trên đường cái liếm huyệt cho cô, còn có chút dư vị khoái cảm, một bên vừa xoa một bên ngửa đầu lộ ra bộ dáng dâm đãng, hai đù mở rộng, ngồi trên giường tự an ủi cho bản thân.
Ngón tay ở trên âm hộ dùng sức cọ xát, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, đem chính mình đưa lên cao trào.
Không chỉ có Thời Trầm chịu đựng khó chịu, Thủy Thanh hiện tại xoa tiểu huyệt tự an ủi cũng ngứa ngáy khó chịu, hận không thể để cây đồ vật kia cắm vào, cẩn thận nhớ lại dư vị cây đồ vật kia của Thời Trầm, thô to như vậy, nếu cắm vào, khẳng định thoải mái đến chết.
Thủy Thanh cũng không biết vì sao sau khi xuyên qua mình lại dâm đãng như vậy, không biết có phải do thay thế thân xác ban đầu của nguyên chủ hay không, hay là bởi vì ở thế giới hiện thực cô chưa từng có người đàn ông nào nên không muốn tư vị này, nhưng từ khi xuyên qua, có nam nhân, còn trải nghiệm qua cao trào, tự nhiên liền muốn.
Cô nghĩ tới cảm giác Thời Trầm vừa rồi liếm tiểu huyệt thì không ngừng xoa tiểu bức tự an ủi, loại cảm giác này quá kích thích, cô một bên xoa một bên kêu: “A a −→ thật thoải mái - cắm em – Thời Trầm cắm em…”Thủy Thanh ảo tưởng đem chính mình xoa đến cao trào, sau cơn cao trào, có một trận hư không, mặt cô đỏ bừng, lúc thu thập xong thì chờ Thời Trầm trở về.
Cũng không biết nam chính đưa Thời Trầm đi đâu, lúc nãy đi ra ngoài hai người trông có vẻ lo lắng.
Tác giả niên đại cô đang đọc đã viết được mấy nghìn chương, và nó rất dài.
Cô tiếp tục đuổi theo, đuổi tới phía sau thì đã quên nội dung viết trước đó, muốn biết chuyện của Thời Trầm, không ngừng suy nghĩ, cô cảm thấy, trí nhớ bản thân vẫn là không tồi, cô nhớ rõ chính là không có nhân vật Thời Trầm này, hoặc là, tác giả viết không có ghi tên, hoặc là huynh đệ của nam chính hay bất qua xuất hiện cũng chỉ là nhân vật qua đường, bởi vì không có tên cụ thể, nên Thủy Thanh cũng không biết kết cục của anh là gì.
Bị an bài là người qua đường cũng không tốt, cô không biết kết cục của mình, cũng không biết kết cục của Thời Trầm, chỉ biết cái kết nam nữ chính rất tốt.
Thủy Thanh cảm thấy bọn họ đã như vậy thì nhất định phải có cuộc sống tốt, dù sao nhân vật của hai người đều không ác độc, chỉ cần bọn họ không làm chuyện xấu, bình thường sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Trong khi Thủy Thanh chờ Thời Trầm trở về, cô đã may xong quần lót.
Cô mua vải lụa còn có vải cotton, mua vải ở đây rất đắt, cô phải bỏ ra mười tệ mới mua được mấy khối, vải lụa thì quý, còn cotton mất mấy tệ là mua được, cô làm cho mình một bộ nội y.
Cô tương đối thích vải lụa, bởi vì thoạt nhìn tương đối dán chặt vào da, cô sợ mặc áo quá dày sẽ làm ngực bị chảy xệ.
Vẫn là áo ngực có thể nâng vú tốt hơn.
Cô nhét một ít bông vào, nó thực sự trông giống, hai ngày nay cô mặc áo ngực cùng quần lót như thế nào cũng không thoải mái, buổi tối tắm rửa xong, mặc quần cùng áo lót mới, mới có cảm giác sống lại, thích ứng nhiều năm như vậy, vẫn là mặc quần lót như vậy thoải mái.
Nhưng Thời Trầm vẫn chưa trở về, Thủy Thanh lo lắng có chuyện xảy ra, thời buổi này không có di động cũng rất khó để tìm người, Thủy Thanh ngày hôm sau dậy sớm làm cơm sáng mới thấy anh trở về, ở bên ngoài rửa mặt, vừa vặn cô làm xong cơm sáng.
Thời Trầm đói bụng, liền bắt đầu ăn cơm, Thủy Thanh hỏi: “ Ngày hôm qua anh đi đâu?”“Thôn bên cạnh có nhà bị sụp, anh cùng Chu Quân Kinh đi hỗ trợ, hiện tại mới trở về.
”Anh làm việc cũng thật vất vả, Thủy Thanh nhìn bộ dạng anh đói như vậy, còn đưa cho anh thêm hai cái bánh bao.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...