Lâm Sơn ngẫm lại cũng thay Lâm Tương Nghi thấy xấu hổ, thế mà thích đối tượng em gái mình, mặc dù đối phương sắp kết hôn với em gái mình mà cô còn chưa từ bỏ ý định!
Mấy ngày nay giống như biến thành người khác, sách cũng không đọc, việc nhà cũng không làm, mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng, phải chết phải sống cho ai xem?
Hôm nay ngược lại, còn dám tranh luận với ông ta!
"Lâm Tương Nghi, ông đây nói cho con biết, hôn sự Tuệ Tuệ và Định Viễn đã định, ngay vào một tuần sau, con nếu dám làm phá hư, khiến ông đây mất mặt xấu hổ, xem ông ta đánh chết con không!"
Lâm Tương Nghi xì một tiếng: "Yên tâm, tên cặn bã kia, con chướng mắt!”
Trong hiện thực, cô còn chưa cùng Lục Định Viễn kết hôn đã qua đời, căn bản chưa gặp anh ta mấy lần, càng miễn bàn thích anh ta.
Trong tiểu thuyết, cũng chính là đời này, cô và Lục Định Viễn quen biết vào lúc cô lên trung học cơ sở, có một lần đi trên đường gặp phải bọn buôn người, Lục Định Viễn xuất hiện hỗ trợ quát lui bọn buôn người.
Sau đó lên trung học phổ thông cô bất ngờ phát hiện bọn họ lại ở cùng một trường học, liền dần dần quen thuộc.
Cô quả thật từng nảy sinh hảo cảm với Lục Định Viễn.
Lục Định Viễn cũng từng nói thích cô, chỉ là lúc ấy cô một lòng muốn thi đại học, liền nói với Lục Định Viễn, chờ lên đại học bọn họ sẽ thành đối tượng.
Không ngờ, còn chưa tốt nghiệp trung học phổ thông, Lục Định Viễn đã ở cùng một chỗ với Lâm Tuệ Tuệ.
Từ đó về sau Lâm Tương Nghi liền dập tắt tâm tư đối với Lục Định Viễn, chưa bao giờ phá hư bọn họ.
Kết quả hiện tại bên ngoài khắp nơi đều đang truyền cô tình căn thâm chủng với Lục Định Viễn, cho dù anh ta và Lâm Tuệ Tuệ ở cùng một chỗ còn quấn quít phá nát?
Nếu như nói những tin đồn này không phải là bút tích của Lục Định Viễn và Lâm Tuệ Tuệ, Lâm Tương Nghi không tin.
Người như vậy, Lâm Tương Nghi cũng không nhịn được hoài nghi ánh mắt mình trước kia, cô làm sao sẽ coi trọng Lục Định Viễn?
Hay là bởi vì cô căn bản chưa từng thích Lục Định Viễn? Chỉ là bởi vì bị quản chế bởi nội dung tiểu thuyết, cho nên sai lầm xem tình bạn trở thành hảo cảm?
Ở trong tai Lâm Sơn và Trần Phượng Mai nghe ra, Lâm Tương Nghi là đang mạnh miệng, cô theo đuổi Lục Định Viễn nhiều năm như vậy, làm sao có thể chướng mắt Lục Định Viễn.
Lâm Sơn trầm giọng nói: "Con biết chừng mực là được, ngày bọn họ kết hôn đó, con liền ngoan ngoãn cho ba, đừng để người ta nhìn chê cười --"
"À đúng rồi, quên nói với ba, con cũng sắp kết hôn rồi," Lâm Tương Nghi ngắt lời Lâm Sơn.
Lâm Sơn phản ứng ba giây mới kịp phản ứng: "Con nói cái gì?”
“Con nói," Lâm Tương Nghi lặp lại: "Con sắp kết hôn, ngày mai nhà trai sẽ tới cầu hôn!”
“Con kết hôn với ai?" Lâm Sơn kinh ngạc.
Trần Phượng Mai cũng kinh ngạc.
Lâm Tương Nghi: "Một bạn học cấp ba, tên là Tạ Thanh Tiêu.
”
Còn không đợi Lâm Sơn hỏi lại, cửa lần nữa truyền đến thanh âm, Lâm Tuệ Tuệ tan tầm đã trở về, lúc nghe nói Lâm Tương Nghi sắp kết hôn, đối tượng còn là Tạ Thanh Tiêu, vẻ mặt kinh ngạc.
“Tuệ Tuệ, con biết Tạ Thanh Tiêu kia là ai?" Lâm Sơn thấy bộ dáng Lâm Tuệ Tuệ, vội vàng truy vấn.
Lâm Tuệ Tuệ: "Biết! ! ”
"Vậy con mau nói cho ba biết cậu ta là ai, tính cách thế nào, trong nhà ở đâu, làm việc ở đâu?"
Lâm Tuệ Tuệ chần chờ nhìn về phía Lâm Tương Nghi, tựa như có điều gì khó nói.
Lâm Tương Nghi kéo ra một biểu tình cười lạnh.
Lâm Sơn càng cảm thấy trong đó có ẩn tình gì, hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Tương Nghi: "Tuệ Tuệ, con nói thẳng, ba ở đây, nó không dám làm gì.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...