“Lúc trước, thời điểm sư phụ qua đời, lẽ ra nên kêu em về tiếp quản công việc.
Nhưng sau khi ba và bà nội em náo loạn một hồi, cuối cùng không thể hiểu được vì sao cuối cùng người tiếp nhận công việc lại là chị họ của em.”“Khi đó, nhân viên nhà máy không đồng ý, bọn họ nói sư phụ có con gái, tại sao lại để cháu gái bên nhà chồng tiếp nhận công việc này? Kết quả bà nội em chạy đến xưởng ăn vạ, khóc nháo đến mức thư ký xưởng trưởng cũng không dám tiếp đãi.”“Cuối cùng chính ba em tự mình ấn dấu tay lên công văn của phòng nhân sự, đồng ý nhường lại vị trí công tác cho chị họ em, đảm bảo rằng sau này sẽ không gây rắc rối cho nhà máy, việc này đến đây mới kết thúc.
Đây là chuyện cha ruột sẽ làm hay sao?”“Thời điểm em xuống nông thôn căn bản là chưa đến tuổi.
Nếu không phải chú ba em muốn kết hôn, bà nội buộc ba em phải gửi tiền về nhà, gia đình em sẽ đến nỗi vì tham 100 đồng và phiếu gạo 50 cân của Lưu gia mà em con gái mình thay thế con gái Lưu gia xuống nông thôn hay sao?”“Không phải chị nói em, nhưng cha em căn bản không xứng làm cha, cũng không xứng để em phải khóc! Thay vì dùng sức để khóc thì em nên nghĩ cách lấy lại số tiền kia về tay, về sau sống một cuộc sống thật tốt.”Mấy năm nay Úy Nam không có ở nhà, những chuyện phát sinh trong nhà cũng chỉ có Ngụy Thu Hà biết, nên lúc cô ấy nói chuyện, Úy Nam vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, im lặng lắng nghe.Cô cũng không giải thích rằng nguyên nhân cô khóc hoàn toàn không phải vì người được gọi là cha kia.“Tiểu Nam đã trở lại sao? Ở đâu, hiện tại nó đang ở đâu?”Đúng lúc này, hành lang đột nhiên truyền đến một âm thanh già nua và bén nhọn.Theo sau âm thanh là một bà lão mặc áo bông màu đen, đầu quấn khăn đen đột nhiên mở cửa lao nhanh vào trong phòng.Úy Nam nằm trong phòng bệnh tám người, bà lão sau khi bước vào rõ ràng bước chân hơi khựng lại, hiển nhiên bà ta không thể nhận ra đứa cháu gái đã sáu năm không gặp.Sau đó bà ta nhìn thấy Ngụy Thu Hà.Bà lão đảo mắt vài cái rồi lao về phía Úy Nam, vừa đi bà ta vừa khóc lớn: “Ta đánh chết ngươi, đồ con cháu bất hiếu, sao bây giờ ngươi mới trở về? Người cha số khổ đáng thương của ngươi đến chết cũng không thể gặp mặt ngươi lần cuối!”Bà ta khóc lóc, hai tay dùng sức đấm lên tấm chăn mỏng đang đắp trên người Úy Nam, nước bọt văng tứ tung, còn văng không ít lên mặt Úy Nam.Bố mẹ Úy Nam đều là giảng viên đại học, những người cô tiếp xúc từ nhỏ đến lớn đều là người có văn hóa, đã bao giờ gặp phải người thô lỗ như vậy?Giờ phút này, toàn thân cô cứng đờ, thân thể căng thẳng đến cực điểm, đầu óc cũng hoàn toàn không hoạt động.“Bà nội Tiểu Nam đừng đánh nữa, Tiểu Nam chỉ vừa tỉnh, chẳng lẽ bà muốn đánh con bé ngất xỉu lần nữa hay sao.”Nhìn thấy bà lão như vậy, Ngụy Thu Hà vội vàng bước đến ngăn cản.Cô ấy đứng chắn giữa giường bệnh của Úy Nam với bà lão, không vui nói.“Cô nói cái gì! Tôi đánh con bé lúc nào? Tôi chỉ đập lên chiếc chăn bông! Tiểu Nam là cháu gái của tôi, tôi cũng đau lòng con bé!”Bà lão Vương Tam Hoa không khách khí đẩy Ngụy Thu Hà sang một bên, sau đó giả vờ bày ra dáng vẻ từ ái yêu thương cháu gái.Bà ta quay sang nói với Úy Nam: “Nam à, cùng bà nội về nhà đi! Sao lại không về nhà cúi lạy cha cháu mà lại đến bệnh viện làm gì? Ở nơi này một ngày cũng phải mất vài mao tiền, rất đắt!”Dứt lời bà ta liền muốn xốc chiếc chăn đang đắp trên người Úy Nam lên.Úy Nam vội vàng thu mình vào một góc, kéo chăn bông lên, sau đó nhìn về phía Vương Tam Hoa nở nụ cười khổ, tiếp đến mở miệng nói câu đầu tiên sau khi xuyên qua.“Bà nội, con cũng muốn về nhà, nhưng bác sĩ không cho phép! Bác sĩ nói con bị thiếu máu nghiêm trọng, nhất định phải nằm lại đây vài ngày truyền dịch dinh dưỡng.
Nếu không, có lẽ con sẽ đi theo ba con.”Nghe Úy Nam nói nếu không ở lại bệnh viện liền mất mạng, Vương Tam Hoa ngây người trong chốc lát.Nhưng bà ta lập tức lộ ra vẻ mặt không đồng tình:“Sao cháu có thể tin lời mấy người bác sĩ kia nói, bọn họ đều là những kẻ lừa tiền! Một cô gái còn trẻ như vậy, sao có thể nói chết là chết? Ôi chao, cháu nhanh về nhà với bà nội, về đến nhà tự nhiên bệnh sẽ tốt lên.
Bà nội nghĩ đây là bà cháu nhớ thương cháu, trách cháu về muộn, còn không đến dập đầu trước linh cửu của hắn!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...