Thập Niên 80 Nữ Thanh Niên Trí Thức Yếu Đuối Nuôi Nhóc Con Ở Nông Thôn
Mặc dù xót tiền nhưng Lý Quyên vẫn ứng trước cho cô.
"Cô nhất định phải nhớ đấy!"
Một đồng đối với cô ấy mà nói chính là một khoản tiền lớn.
Tống Vi gật đầu: "Về sẽ trả lại cho cô ngay."
Tống Vi có trí nhớ của cơ thể này nên biết tiền ở đâu.
Tuy cơ thể vẫn còn yếu ớt nhưng Tống Vi bước đi nhẹ nhàng, ánh mắt mang theo vài phần phấn khích.
Lý Quyên nhìn mà khó hiểu, sao cô lại có vẻ vui mừng vậy nhỉ?
Lúc về đại đội bọn họ đi xe bò.
Hôm nay đúng lúc xe bò của đại đội đang đợi ở chỗ cũ.
Khi bọn họ đến, trên xe bò đã có mấy bà thím xách giỏ tre ngồi trò chuyện rôm rả.
Tai Tống Vi thính, mơ hồ nghe thấy tên mình.
"Kia không phải là Tống tri thức sao?"
Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Mọi người trên xe bò đồng loạt nhìn sang.
"Ôi chao, Tống tri thức đã khỏe rồi à?" Trông có vẻ vẫn chưa khỏe hẳn thì phải.
"Mau ngồi bên này đi, cuối cùng cũng khỏe rồi.
Thời gian này mọi người đều lo lắng cho cô đấy."
Lo lắng thì có thể có, dù sao cũng là một mạng người nhưng phần lớn là tâm lý hóng chuyện.
Hiện tại, chuyện Tống Vi vì La Nghiệp Thành mà nhảy sông tự tử đã lan truyền khắp cả đại đội rồi.
"Thím Mã, thím Quế Hoa..."
Tống Vi mặt mày tái nhợt, đi một đoạn đường đã toát mồ hôi, môi hơi trắng bệch như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu.
Nhưng kỳ thực bản thân cô biết hiện tại cô rất khỏe.
Chủ yếu là bụng đã no nên trong lòng vô cùng mãn nguyện, cô lần lượt đối chiếu với những người thím trong trí nhớ nhưng phần lớn là không quen biết.
Xét cho cùng nguyên chủ cũng mới xuống nông thôn chưa đầy một tuần.
"Tống tri thức này, chuyện La Nghiệp Thành sắp kết hôn với Khương Tiểu Uyển cô biết chưa?"
Đột nhiên, một bà thím tiến lại gần nói với cô: "Chậc chậc...!La tri thức này đúng là được hoan nghênh thật đấy.
Nhưng mà cô đã vì anh ta mà nhảy sông tự tử, vậy mà anh ta lại chẳng lo lắng gì cả, vẫn cứ kết hôn như thường, có thể thấy là thật sự không để tâm đến cô rồi."
Một bà thím bên cạnh lập tức mắng: "Lưu Quế Phân, bây giờ bà nói mấy lời này làm gì? Bà có phải là rảnh rỗi sinh nông nổi hay không? Tống tri thức vừa mới từ bệnh viện ra, lỡ như cô ấy xảy ra chuyện gì thì tôi xem bà tính sao!"
Người này đúng là, Tống tri thức người ta vừa mới từ bệnh viện ra nhìn còn chưa khỏe hẳn, bà ta cũng không sợ chọc giận người ta lại phải vào viện lần nữa sao.
Bà thím bị gọi là Lưu Quế Phân lập tức lùi xa Tống Vi ra: "Tôi chỉ là kể lại chuyện xảy ra ở đại đội cho Tống tri thức biết thôi, nếu cô ấy thật sự có chuyện gì thì không liên quan gì đến tôi."
Vẻ mặt ấy như thể sợ Tống Vi có chuyện gì sẽ đổ hết lên đầu bà ta.
Tống Vi liếc nhìn bà ta một cái, bà thím tên Lưu Quế Phân này cô quen, nói chính xác là trong trí nhớ của nguyên chủ rất quen.
Lúc nguyên chủ mới xuống nông thôn chưa được hai ngày đã xảy ra mâu thuẫn với một bà lão, Lưu Quế Phân này là con dâu của bà lão đó.
"Tôi không sao đâu ạ, cảm ơn thím Mã.
Chỉ là..."
Cô lộ ra vẻ nghi hoặc: "Ai nói tôi vì La Nghiệp Thành mà nhảy sông?"
Mọi người trên xe bò lập tức nhìn nhau.
Lưu Quế Phân lập tức nói: "Tống tri thức, cô đừng có vì sợ mất mặt mà không dám thừa nhận chứ.
Chuyện cô vì La Nghiệp Thành nhảy sông cả đại đội này ai mà không biết."
Tuy rằng Tống Vi này mới đến chưa lâu nhưng chuyện cô theo đuổi La Nghiệp Thành thì ai cũng thấy rõ.
Tống Vi vẫn giữ vẻ mặt mơ hồ.
"Trước đây đúng là tôi thích La Nghiệp Thành, nhưng vì anh ta mà nhảy sông thì không thể nào.
Hôm đó, tôi và đồng chí Khương Tiểu Uyển tình cờ gặp nhau ở bờ sông, đúng là đã cãi nhau vài câu vì La Nghiệp Thành sau đó xô xát nhau.
Đá ở bờ sông trơn trượt, cộng thêm hôm đó trời mưa, tôi không may trượt chân ngã xuống."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...