Kim Tuệ Tuệ á khẩu không phản bác được, nhưng vẫn còn cứng cổ giảo biện: “Tôi thích đấy, chồng của tôi tôi muốn dẫn đi thì dẫn đi đấy, đến phiên mấy người chỉ chỉ trỏ trỏ sao?”
Ánh mắt chị ta quét qua một vòng quả mơ mà mọi người cầm trong tay, nói: “Chẳng phải chỉ cho hai quả mơ thôi sao? Đã chờ không được mà vội nói chuyện giúp cho cô ta rồi, để xem sau này nghiệp quật mấy người.”
Lời này của chị ta vừa nói ra, lập tức đều chọc giận mọi người, có ý gì đây? Là nói bọn họ nghèo kiết hủ lậu, để ý hai quả mơ phải không?
“Cô nói gì đấy! Cô không để bụng hai quả mơ thì sao sáng sớm tinh mơ cô còn tới cửa nhà người ta la lối om sòm? Xứng đáng bị kẹp đầu ngón chân!”
“Đúng vậy, còn nói vợ của Tiểu Tạ ức hϊếp cô, tôi thấy rõ ràng là cô muốn bắt nạt người ta thì có, thế nên mới vội vàng vừa ăn cướp vừa la làng!”
Kim Tuệ Tuệ chọc cho nhiều người tức giận, bị bà thím vây quanh mắng, cuối cùng hết đường chối cãi, chị ta vội vàng bò dậy hất tay Tưởng Ngọc Trân ra, một tay kéo Kim Bảo một tay kéo Ngân Bảo, lẩm bẩm vài câu rồi nhanh chóng xám xịt bỏ đi.
Chị ta xám xịt đi rồi, cơn tức giận của mọi người vẫn còn chưa tiêu, lại đặt ánh mắt lên trên người Tưởng Ngọc Trân: “Đây là vợ của Bình An phải không? Sau này cháu vẫn nên biết nhìn người chút đi, bớt qua lại với người như Kim Tuệ Tuệ, tránh cho khiến cho mọi người trong thôn không ưa!”
Tưởng Ngọc Trân: …
Cô ta thật sự là không nghĩ tới, Sơn Trà vừa ra chỉ cần dùng mỗi hai câu, đã khiến cho tình thế chuyển biến bất ngờ, cuối cùng Kim Tuệ Tuệ cụp đuôi mà về, đến lượt cô ta bị chĩa mũi nhọn.
Cô ta đang đứng ở trong đám người chân tay luống cuống, cửa nhà họ Chu lại mở, mẹ của Chu Bình An trừng cặp mắt nhỏ kia hùng hổ đi ra, vừa nhìn thấy Tưởng Ngọc Trân, liền mắng: “Mọi người còn đang chờ ăn cơm đấy, cô không ở nhà nấu cơm, ra ngoài hóng hớt cái gì chứ? Chẳng lẽ còn muốn tôi nấu cơm hầu hạ tới tận mồm cho cô nữa sao?”
Tưởng Ngọc Trân bị mắng sắc mặt trắng nhợt, lập tức cảm thấy cực kỳ mất mặt, nhất là khi còn là ngay trước mặt Sơn Trà.
Nhưng mà bây giờ cô ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nhịn đến khi Chu Bình An tăng chức vù vù có tư cách tùy quân là có thể đón cô ta vào trong quân đội sống cuộc sống suиɠ sướиɠ rồi.
Trước lúc ấy, dù có như thế nào thì cô ta cũng phải nhịn.
Huống hồ cuộc sống của cô ta có kém như thế nào, thì vẫn còn tốt hơn Sơn Trà nhiều, trong nhà Tạ Tri Viễn nghèo thành như vậy, chắc chắn là gạo trắng bạch diện đều ăn không nổi, mẹ của Chu Bình An tuy rằng tính tình hung dữ, nhưng ít nhất trong nhà giàu có, không nhọc lòng cô ta chuyện ăn uống, một ngày ba bữa cơm, bữa giữa trưa kia mà cô ta ăn chính là gạo tinh đó, riêng việc này thì cho dù có tìm khắp cả thôn Tam Tuyền cũng chưa được mấy nhà giống như vậy đâu.
Tưởng Ngọc Trân nghĩ như thế, trong lòng thoải mái không ít, liếc mắt nhìn Sơn Trà một cái, sau đó ngoan ngoãn đi trở về.
Bác gái Chu gọi Tưởng Ngọc Trân trở về xong thì chưa đi vội, mắt nhỏ lướt qua đám người đánh giá Sơn Trà từ trên xuống dưới.
Vì để cho Sơn Trà hết cơ hội, bà mối Trần không ít lần ở trước mặt bà ta bịa chuyện về Sơn Trà, con trai của bà ta có tiền đồ như vậy, bà ta nâng niu như con ngươi trong mắt, lại bị kể bậy sai sự thật về Sơn Trà nhiều như vậy, dĩ nhiên là ở trong lòng bà ta sẽ có cả vạn điều bất mãn đối với Sơn Trà.
Cuối cùng trước mắt cũng đã gặp người thật, bà ta lập tức nhịn không được mà ở trong lòng soi mói Sơn Trà một phen.
Vừa nhìn đã thấy là dáng vẻ lẳиɠ ɭơ rồi, uổng cho một khuôn mặt, vừa nhìn đã thấy không phải là tướng mạo có phúc, người đàn ông nào mà vớ phải cô, thì quả đúng là xui xẻo!
Tuy rằng bà ta cũng không quá thích Tưởng Ngọc Trân, nhưng mà so với Sơn Trà, ít nhất cô ta không có dáng vẻ lẳиɠ ɭơ như vậy, còn đối với con trai bà ta nói gì nghe nấy, cũng có thể giúp đỡ chăm sóc cháu trai, chỉ riêng mặt này, cô ta đã hơn Tưởng Sơn Trà kia không biết bao nhiêu lần!
Bác gái Chu kiêu căng ngạo mạn hừ một tiếng, lúc này mới xoay người đi về nhà.
Bên kia, hàng xóm nhiều chuyện cũng đã tản đi, Sơn Trà xách theo rổ, vừa ăn quả mơ vừa trở về phòng.
Đối phó với loại người như Tưởng Ngọc Trân và Kim Tuệ Tuệ, phải am hiểu dùng ma pháp đánh bại ma pháp, trà xanh ai chẳng biết chứ.
Tạ Tri Viễn ở nhà bếp đã làm cơm xong, vừa rồi anh nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ ở bên ngoài, sợ Sơn Trà bị chị dâu của mình ức hϊếp, lập tức lau tay rồi muốn đi ra cổng xem, kết quả lại nhìn thấy Sơn Trà có dũng có mưu dăm ba câu đã nói cho Kim Tuệ Tuệ chạy trối chết.
Ở trong mắt anh, Sơn Trà như vậy quả thật mê người không chịu nổi, thông minh lại còn quyết đoán, giống y hệt như lúc anh lần đầu tiên ở ngoài sân nhà họ Tưởng chú ý tới cô, cả người đều tản ra ánh sáng.
Trước nay anh chưa từng động tâm vì một cô gái nào như thế, tưởng tượng đến một cô gái tốt như thế từ giờ trở đi sẽ là vợ của mình, anh lại cảm thấy tim đập nhanh hơn, máu nóng sôi trào.
Sơn Trà hít hít cái mũi, lại ngửi thấy được một mùi thơm phức.
“Anh nấu món gì thế?”
Cô ở bên ngoài nói nửa ngày, cũng nói đến đói bụng, ngửi thấy mùi thơm này xong, bụng càng kêu lên ọc ọc không ngừng.
Tạ Tri Viễn nhanh chóng cầm chén bưng lên bàn, lại cầm một cái lọ nhỏ đổ chút dấm vào bên trong, nói: “Làm mì, trộn thêm chút thịt vụn, em mau ăn đi.”
Sơn Trà nghe xong, đôi mắt sáng lên.
Nhanh chóng rửa tay sạch sẽ rồi ngồi vào bàn.
Từng sợi mì trắng mềm bày đầy đặn ở trong chén, thịt thái bên trên là dùng khoai tây cà chua đậu que làm tố thịt thái, tuy rằng là tố, nhưng lại xào béo ngậy thơm ngào ngạt, nước canh trụng lên trên sợi mì, lại thêm chút mùi dấm mà Tạ Tri Viễn rải lên cuối cùng, vừa ngửi đã thấy cực kỳ ngon miệng.
Tuy rằng cô là người miền nam, nhưng trong nhà trước kia có mời về một dì miền bắc, làm món mì ngon cực kỳ, Sơn Trà thích ăn nhất chính là mì do dì ấy làn, không ngờ Tạ Tri Viễn cũng biết, thoạt nhìn còn màu sắc hương vị đều đầy đủ.
Tạ Tri Viễn thấy cô thích, trong lòng hơi nhẹ nhàng thở ra.
Từ trước khi chuẩn bị cưới Sơn Trà về, anh đã tới lương trạm đổi không ít gạo trắng bột mì về, nghĩ không thể để cho Sơn Trà ăn không ngon.
Gạo trắng bột mì tùy rằng thời đại này đã được cung ứng nhiều hơn, nhưng giá lại khá cao, cho dù là chỉ có hai miệng ăn, nhưng mà nếu quanh năm suốt tháng đều ăn gạo trắng, vậy thì cũng sẽ tốn không ít tiền đâu.
Nhưng Tạ Tri Viễn lại không nghĩ nhiều như vậy, lúc trước anh chỉ ăn một mình nên chỉ cần cốt sao no bụng là được, ngay cả kiếm tiền cũng không có mục tiêu, lúc nhiều lúc ít, thậm chí có lúc còn không có mà tiêu.
Nhưng mà bây giờ có Sơn Trà, anh lại lập tức có động lực, anh không muốn khiến cho Sơn Trà cũng phải nhịn ăn nhịn mặc theo mình, anh phải cố gắng kiếm tiền, anh muốn cho Sơn Trà một cuộc sống sung túc.
Tạ Tri Viễn ở trong lòng hạ quyết tâm, Sơn Trà thì vẫn đang chìm đắm trong hương vị của mì ngon.
Sợi mì mỏng dài, nước canh thơm nức, trộn lẫn với mùi dấm vừa miệng, khỏi phải nói ăn ngon đến mức nào, quả thật là vượt xa tay nghề của mẹ con Tưởng Ngọc Trân 180 con phố.
Sơn Trà hạnh phúc đến híp mắt, người đàn ông này thật đúng là tìm không thấy khuyết điểm mà.
=====
Nghiên: Chúc mừng 3 bạn Nga Đao, Katy8x và Mask Rose là Top 3 đề cử tuần vừa qua (05/09 - 11/09), ba bạn sẽ nhận được phần thưởng nho nhỏ từ mình nhé!!! Mãi yêu!!!
P/s: Chặng đua đề cử tuần (12/09 - 18/09) vẫn còn tiếp diễn nha!!! Các nàng hãy nhanh tay đề cử cho truyện để nhận phần quà bé xinh từ mình nhé!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...