Sơn Trà ngủ ngon cả một đêm không hề mộng mị, lúc tỉnh lại cũng là do bị tiếng cười đùa ầm ĩ của trẻ con ở bên ngoài đánh thức.
Cô vừa mới giật giật thân mình, thì phát hiện mình đang bị ôm thật chặt, hoàn toàn không thể động đậy.
Má cô phiếm ra màu hồng phấn, khẽ đẩy Tạ Tri Viễn hỏi: “Bên ngoài có tiếng gì vậy?”
Giống như đang ở ngay ngoài cửa vậy, ồn ào không chịu nổi.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Tạ Tri Viễn gần như một đêm không ngủ, buổi sáng gà gáy rồi anh mới thật sự không thắng nổi cơn buồn ngủ mà ngủ thϊếp đi, lúc này đang cực kỳ say giấc, ôm lấy Sơn Trà cứ như là đang ôm báu vật, chặt chẽ không hề buông tay.
Bị Sơn Trà đẩy, anh buồn ngủ mông lung mở mắt ra, lời nói gì cũng chưa nói, đã đỏ mặt trước.
Nhanh chóng buông Sơn Trà ra dịch về phía mép giường, cũng không dám dựa gần cô nữa.
“Cái, cái gì?”
Sơn Trà cách anh gần như vậy, sao lại không biết anh trốn cái gì, trong đôi mắt toàn là sóng nước ngượng ngùng, lại làm ra vẻ trấn định giống như không biết gì cả, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Trẻ con ở đâu ra vậy, ồn ào quá đi.
”
Tạ Tri Viễn ấn xuống tình ý nhộn nhạo trước ngực, thanh thanh giọng nói dời lực chú ý từ trên người Sơn Trà đi, lúc này mới nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài cùng với tiếng gõ cửa, không chỉ có tiếng của trẻ con, mà còn có cả của người lớn, giọng nói anh còn rất quen thuộc.
Nhớ tới mấy người bên ngoài kia, vẻ mặt Tạ Tri Viễn lập tức lạnh xuống, vừa mặc quần áo vừa nói: “Chắc là chị dâu của anh với cả đám Kim Bảo rồi.
”
Chuyện Tạ Tri Viễn có một người anh trai, trước đó Sơn Trà cũng đã nghe nói, anh trai của anh tên là Tạ Văn Bân, có chị dâu tên là Kim Tuệ Tuệ, hai đứa cháu trai một đứa tên Kim Bảo, đứa kia là Ngân Bảo.
Tạ Tri Viễn với Tạ Văn Bân không giống như Sơn Trà với Tưởng Ngọc Trân, bọn họ là một đôi anh em ruột chân chính, theo lý mà nói, quan hệ giữa hai nhà hẳn là phải rất tốt, nhưng mà trên thực tế, hôm qua là một ngày quan trọng như thế, Sơn Trà lại không hề nhìn thấy mặt cả nhà Tạ Văn Bân.
Sơn Trà không biết tình hình cụ thể của Tạ Tri Viễn ra sao, nhưng vừa thấy vẻ mặt này của Tạ Tri Viễn thì sao lại chưa rõ, xem ra Kim Tuệ Tuệ này chính là một lý do khác mà Triệu Xuân Hoa muốn gả cô đến nhà họ Tạ.
Cô cũng không hỏi nhiều, cùng với Tạ Tri Viễn mặc quần áo, chải vuốt đầu tóc xong xuôi, lúc này mới đi tới cửa phòng.
Cửa phòng bị đập đến rung trời, mấy đứa cháu trai ở bên ngoài ríu rít gọi mở cửa ra.
“Để anh đi ra ngoài nói chuyện với chị ấy cho, em chờ ở trong phòng, đợi lát nữa anh sẽ về nấu cơm cho em.
” Tạ Tri Viễn nói.
Anh thừa biết bà chị dâu này của mình là dạng đức hạnh gì, cũng biết chị ta khó chơi đến mức nào, anh không muốn để cho Sơn Trà gặp người nhà của mình cũng là do dạng đức hạnh này.
“Không sao đâu, anh đi nấu cơm đi, để em tự ra xem.
”
Cô không sợ Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Trân, dĩ nhiên cũng không sợ Kim Tuệ Tuệ gì đó.
Thể loại đầu trâu mặt ngựa gì mà cũng muốn gây khó dễ với người đàn ông của cô? Phải đến hỏi xem cô có đồng ý hay không đi đã.
Sơn Trà nói xong thì liền đẩy Tạ Tri Viễn đi về phía nhà bếp, sau đó bày ra khuôn mặt lạnh lùng cao quý đi tới mở cổng lớn ra.
Một người phụ nữ vừa lùn vừa béo dẫn theo hai thằng nhóc nước mũi thòng lòng đứng ở cửa, vừa nhìn thấy Sơn Trà thì lập tức ngừng tay, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần.
“Ồ, vẫn biết đường mà dậy cơ à, tôi còn tưởng là hai người còn định ngủ đến giữa trưa ấy chứ, sớm nghe nói Tri Viễn cưới về một người vợ lười biếng nổi tiếng xa gần, hôm nay vừa gặp, thật đúng là không oan cho cô mà, mặt trời sắp mọc đến mông luôn rồi, nể cô vẫn còn ngủ được.
”
Sơn Trà mở cổng, nhưng không cho chị ta đi vào, che người ở cửa hỏi: “Tôi có ngủ hay không liên quan gì đến chị? Chị là ai?”
Kim Tuệ Tuệ trừng mắt: “Nhìn cho rõ vào, tôi là chị dâu của Tạ Tri Viễn!”
Vẻ mặt Sơn Trà lạnh nhạt: “Ồ, chị dâu sao, tôi là vợ của Tri Viễn, chị có chuyện gì không?”
Kim Tuệ Tuệ vốn định vào cửa nói chuyện, kết quả bị Sơn Trà chặn cửa nên không vào được, lập tức ưỡn cổ lên.
“Nghe lời này của cô, tôi là chị dâu của chú ấy, Tri Viễn vừa mới kết hôn, tôi là chị dâu chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể tới đây xem thử sao?”
Sơn Trà gật gật đầu, dáng vẻ giống như cảm thấy chị ta nói rất có lý.
“Vậy tôi sẽ đứng ở đây đợi chị dâu xem, xem xong rồi thì quay về đi.
”
Kim Tuệ Tuệ:…
“Tạ Tri Viễn thật đúng là cưới về một nàng dâu tốt, không hề có chút tôn trọng nào với người khác, cô nói chuyện với tôi mà nói như thế à?”
Chị ta vòng vèo cả nửa ngày mà vẫn chưa nói ra rốt cuộc mình tới làm gì, Sơn Trà có chút không kiên nhẫn.
“Tôn trọng cũng phải tùy người, tôi không đóng cửa đã là rất tôn trọng với chị rồi, chị còn muốn tôi nói chuyện như thế nào với chị nữa? Ngồi xổm xuống nói sao?”
Một người chị dâu đã ở riêng mà lại còn không có quan hệ đặc biệt gì với Tạ Tri Viễn, vừa tới cửa đã nhìn người bằng lỗ mũi cứ như đi đòi nợ 258 vạn thì có gì đáng cho cô phải tôn trọng, ván cửa chưa đập lên mặt chị ta, cũng là do Sơn Trà giáo dưỡng tốt.
Kim Tuệ Tuệ:… Đây là đổi cách để nói chị ta lùn đúng không? Chẳng phải chỉ cao hơn chị ta nửa cái đầu thôi sao! Có gì mà đắc ý chứ!
Chẳng trách cô em dâu cách vách Tưởng Ngọc Trân gần đây lại tìm chị ta bảo rằng nên để ý con nhỏ này, lúc ban đầu chị ta còn không để ở trong lòng, bây giờ xem ra quả đúng là không phải đèn cạn dầu!
Kim Tuệ Tuệ bị Sơn Trà nói mà xù lông nhím, gân cổ lên đang muốn gào thét, hai đứa nhỏ mà chị ta đưa tới đã không nhịn được nữa.
“Mẹ —— mẹ mau bảo chú hai hái quả mơ xuống cho con ăn đi, con muốn ăn quả mơ! Con muốn ăn quả mơ!”
Lằng nhằng nửa ngày hóa ra là tới vì cây mơ nhà cô sao, nếu là người khác, nói không chừng cô còn cho, nhưng mà bà chị dâu không biết từ đâu tới này, Sơn Trà thật đúng là không muốn cho.
Sơn Trà chớp mắt, khóe môi nhẹ cong, cúi đầu hỏi: “Muốn ăn quả mơ à?”
Đứa nhóc con nước mũi tèm lem hoàn toàn không nhận ra sóng ngầm mãnh liệt giữa người lớn, thèm thuồng mà gật đầu.
Kim Tuệ Tuệ thấy giọng nói của cô dịu xuống, tưởng là Sơn Trà bị lời nói của mình dọa, đang hừ lạnh một tiếng muốn đẩy cửa đi vào.
Lại nghe thấy Sơn Trà nói: “Muốn ăn thì bảo mẹ mi mua đi.
”
Nói xong thì rầm một tiếng đóng cửa lại.
Chân Kim Tuệ Tuệ đang vươn ra, lúc này cửa vừa đóng lại, đúng lúc kẹp trúng đầu ngón chân của chị ta.
Tay đứt ruột xót, cú kẹp này quả thật là đau đến nỗi khiến cho chị ta run rẩy cả người, lập tức gân cổ gào lên giống như heo chọc tiết.
“Chân của tôi —— ui da chân của tôi —— không biết phép tắc, vợ của em trai bắt nạt chị dâu, mau đến mà xem này.
”
Xung quanh nhanh chóng có đầy người vây quanh, Tưởng Ngọc Trân cũng lập tức nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng chạy tới.
Cô ta sớm biết rằng Sơn Trà sẽ gả cho Tạ Tri Viễn, cũng đã sớm biết Tạ Tri Viễn có một người chị dâu rất khó chơi, vậy nên mấy ngày nay bèn mượn danh là tới thăm hàng xóm mà tìm Kim Tuệ Tuệ báo trước một tiếng, nói Sơn Trà ở nhà chẳng thèm làm gì, vừa lười vừa đanh đá lại còn mồm mép tép nhảy, sau này kết hôn với Tạ Tri Viễn, chắc chắn sẽ khiến cho nhà bọn họ không được yên ổn, bảo chị ta nhất định phải để ý một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...