Thập Niên 80 Nữ Phụ Làm Tinh Thức Tỉnh Vả Mặt Hằng Ngày
Vân Chỉ hạ thìa trong tay, lau miệng: "Tôi muốn tắm, tắm cánh hoa, chín trăm chín mươi chín cánh hoa hồng, không được nhiều hơn cũng không được ít hơn.
"
"Chuẩn bị ngay.
" Quản gia Trần ghi nhớ lời dặn của Giang Đình Chi, cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của phu nhân, miễn là không quá đáng.
"Ồ, đúng rồi, phòng ngủ của tiên sinh có khóa cửa vào ban đêm không?" Đột nhiên Vân Chỉ hỏi.
Quản gia Trần ngẩn người lắc đầu.
Vân Chỉ cười ngọt ngào: "Vậy thì tốt.
"
"Thưa phu nhân, không được tùy tiện vào phòng ngủ của tiên sinh! " Quản gia Trần đuổi theo nhắc nhở.
"Tôi biết.
" Vân Chỉ trả lời qua loa.
Mười giờ tối, Giang Đình Chi đi ra khỏi thư phòng, đi ngang qua phòng của Vân Chỉ rồi dừng chân lại.
Quản gia Trần có chút mong đợi: "Tiên sinh, có lẽ phu nhân vẫn chưa ngủ.
"
Giang Đình Chi liếc ông ấy một cái, nói nhiều.
"Tiên sinh, tôi xuống trước, ngài nghỉ ngơi sớm.
" Quản gia Trần thức thời lui xuống, xuống lầu gặp người phụ trách dọn dẹp vệ sinh tầng hai, vẻ mặt lo lắng: "Quản gia Trần, tôi vừa thấy phu nhân vào phòng ngủ của tiên sinh.
"
Quản gia Trần: "!!!"
Chắc chắn hai vị tổ tông này sẽ đánh nhau, bây giờ ông ấy thu dọn đồ đạc bỏ trốn còn kịp không?
Tắm xong, Giang Đình Chi mặc áo choàng tắm, ngồi xuống mép giường, tháo chuỗi hạt đeo tay đặt lên tủ đầu giường.
Trên cổ tay có một vết sẹo dao rất mờ nhưng vô cùng dữ tợn, hòa cùng cả người anh chìm trong bóng tối.
Bên cạnh chuỗi hạt là một chiếc hộp gỗ tinh xảo, Giang Đình Chi mở ra, lấy ra một viên kẹo sữa trắng, xé giấy gói cho vào miệng.
Động tác nhẹ nhàng, không phát ra một tiếng động nào.
Lúc này, một tiếng rên rỉ trên giường trở nên vô cùng đột ngột.
Giang Đình Chi vén chăn lên, nhìn thấy cô gái đang co ro thành một cục ngủ say, anh cau mày, đè nén cơn giận: "Vân Chỉ!"
Giường của nhà họ Vân cứng, quá khó ngủ, khiến cô đau nhức khắp người, Vân Chỉ mất ngủ ba ngày liên tục, vốn định đợi Giang Đình Chi về, kết quả vừa lên giường là ngủ thiếp đi.
Ai bảo giường nhà người giàu lại mềm thế.
Cô ngủ rất say, nghe thấy có người gọi tên mình, nhưng không phân biệt được là giọng của ai, còn tưởng là mụ yêu quái Lâm Bình.
Bực bội bịt tai lại rồi lật người ngủ tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...