Thập Niên 80 Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng


Ngay từ đầu nghe được đề nghị này cô đã thẳng thừng cự tuyệt, cô không muốn tiếp tục có dâu dưa gì với nhà họ Trịnh, kết quả Nhiếp Tiểu Bình lại trực tiếp chạy tới trường học tìm cô, trong lời ngoài lời đều nói cô là đồ vô ơn, trước kia Trịnh Văn Quảng giúp cô nhiều như vậy, hiện tại kêu cô giúp một việc nhỏ như vậy mà cô cũng cự tuyệt, cô còn có lương tâm hay không.

Bản thân lúc trước ù ù cạc cạc nhận người thân, kết quả đến Tri Tri cũng mơ mơ hồ hồ nhận người thân, sau lại nghe nói đây là đề nghị của Chung Tiểu Điềm.

Cho nên cô lại càng không rõ, rõ ràng hai mẹ con cô ta đều để ý việc Tri Tri gần gũi với Trịnh Văn Quảng, vậy tại sao lúc trước còn muốn đề nghị như vậy.

“Vũ Hà, cô nói vậy là có ý gì?”Vẻ mặt Chung Tiểu Điềm không vui nhìn về phía cô, cô lại muốn đi khóc lóc kể lể trước mặt Trịnh Văn Quảng sao?
"Không có ý gì, tôi chỉ cảm thấy nếu tất cả mọi người đều không thích nhau thì cần gì phải giả bộ hòa thuận chứ?" Nhan Vũ Hà thật sự mệt mỏi, không muốn mỗi ngày đều phải ứng phó với Chung Tiểu Điềm nữa.

“Sao có thể thế được, Vũ Hà tâm tư này của cô cũng nặng quá rồi, chẳng qua chỉ là một câu vô tâm của con nít thôi mà cô đã kéo đến hai nhà nên giữ khoảng cách rồi.

" Tuy Chung Tiểu Điềm đồng ý với lời nói của Nhan Vũ Hà, cũng không muốn cùng cô qua lại nhiều, nhưng không thể ăn nói được với Trịnh Văn Quảng bên kia, huống chi ai biết Nhan Vũ Hà không phải cố ý nói như vậy, sau đó nhân cơ hội đi tìm Trịnh Văn Quảng khóc lóc kể lể.

“Vậy tùy cô.


”Nhan Vũ Hà cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu Chung Tiểu Điềm, cũng lười nói tiếp với cô ta.

Nhìn bóng lưng Nhan Vũ Hà phía trước, Chung Tiểu Điềm cảm thấy cô ta nên tăng thêm sức ở nhà họ Tống bên kia, để cho bọn họ nhanh chóng vào thành mới được.

Nhà họ Tống bên này mãi đến giữa trưa mới phát hiện tin tức Đồ Xuân Hoa cùng Thạch Đầu vào thành, vẻ mặt Tống Đại Vượng không vui nhìn về phía Tống Vinh Hoa: "Ai bảo anh đi?"
"Ba, chúng con cũng là vì Thạch Đầu thôi, trường học trong thành khẳng định tốt hơn so với nông thôn, hai người nuôi anh cả nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không nên để bọn họ giúp chúng ta chăm Thạch Đầu sao?"
Nghe được Tống Vinh Hoa nói thế, vẻ mặt Hồ Chiêu Đễ có chút buông lỏng, Vinh Hoa nói rất đúng, Thạch Đầu là con một của nhà họ Tống gia bọn họ, nên đi vào trong thành phố mới đúng, nghĩ tới đây, bà ta nhìn thoáng qua Tống Đại Vượng bên cạnh còn muốn nói gì đó: "Bỏ đi, nếu vợ lão nhị đã mang Thạch Đầu vào thành phố, chúng ta chờ cô ta trở về rồi nói sau.


Hai vợ chồng Tống Phú Quý và Chu Nguyệt Dung nghe vậy không khỏi rũ mí mắt xuống, trong lòng cũng có tính toán nhỏ nhặt của mình, nếu Thạch Đầu ở lại trong thành phố, bọn họ cũng phải đưa Đại Ny đi mới được.

Tống Đại Vượng nhớ tới năm đó lúc Tống Tiền Tiến rời đi không khỏi thở dài, quên đi, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, chỉ có thể có thể vợ lão nhị trở về rồi nói sau.

Lần chờ đợi này chính là hơn một ngày, mãi đến giữa trưa ngày hôm sau Đồ Xuân Hoa mới mang theo Thạch Đầu trở về, nhìn thấy Thạch Đầu đi theo một đường trở về bọn họ biết ngay việc này đàm phán không thành.

Trong lòng Chu Nguyệt Dung hừ lạnh một tiếng, hai vợ chồng lão nhị tính toán rất hay, cũng không ngẫm lại xem chị dâu cả có đồng ý hay không.

“Sao, bọn họ không đồng ý để Thạch Đầu ở lại nơi đó sao.

”Không ngờ tới người sốt ruột nhất ngược lại là Hồ Chiêu Đễ.

“Còn không phải sao, ngay cả ở lại mà Nhan Vũ Hà cũng không cho chúng con ở chỗ bọn họ, bữa sáng cũng là vợ Văn Quảng người ta mời hai mẹ con chúng con ăn.

”Nhắc tới Nhan Vũ Hà, Đồ Xuân Hoa đã đầy bụng tức giận.


“Cái đồ sao chổi này, biết ngay cô ta không phải thứ tốt gì mà.

" Muốn nói người nào nhà họ Tống không muốn gặp Nhan Vũ Hà nhất chính là Hồ Chiêu Đễ, vốn tưởng rằng không tốn tiền cưới được một người vợ kiếm tiền lương trở về, sau này còn có thể hiếu kính bọn họ ít nhiều, không nghĩ tới không chỉ không kiếm được tiền lương của cô mà cô còn xúi giục Tống Tiền Tiến trực tiếp dọn ra ngoài.

Trước kia tốt xấu gì mỗi tháng Tống Tiền Tiến đều sẽ cho bọn họ chút tiền, sau đó kết hôn với Nhan Vũ Hà cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể cho chút tiền, nghĩ tới đây, trong lòng Hồ Chiêu Đễ càng thêm oán hận.

"Cô ta không đồng ý thì thôi, chúng ta có thể tự mình vào thành, vợ Văn Quảng nói tùy tiện tìm một công việc trong thành cũng tốt hơn trồng trọt ở nhà.

" Bây giờ toàn bộ tâm tư của Đồ Xuân Hoa đều tập trung vào thành phố.

Hồ Chiêu Đễ vẫn cảm thấy lo lắng, trong thành làm gì cũng cần tiền, đi vào thành phố thật sự đơn giản như vậy sao?
"Tống Tiền Tiến còn có thể, Vinh Hoa cũng có thể, hơn nữa, ba mẹ tốt xấu cũng nuôi anh ta nhiều năm như vậy, không giúp chúng ta chăm Thạch Đầu thì dù sao cũng phải giúp Vinh Hoa tìm một công việc chứ.

" Đồ Xuân Hoa nói với vẻ mặt đương nhiên.

Cô ta liếc mắt nhìn ba mẹ chồng, thấy vẻ mặt bọn họ buông lỏng, tiếp tục nói: "Hơn nữa đến lúc đó chúng ta ổn định ba mẹ cũng có thể ở lại, hai người bận rộn hơn nửa đời người, cũng nên hưởng phúc rồi.


Đồ Xuân Hoa để lại chút tâm tư, chuyện cô ta định bán bánh bao màn thầu ở trường định đợi sau khi vào thành phố sẽ nhắc lại.


Hồ Chiêu Đễ nghĩ nghĩ cảm thấy vợ lão nhị nói không sai, cho dù thế nào đi nữa, tốt xấu gì bọn họ cũng đã nuôi lớn Tống Tiền Tiến, còn hỏi vợ cho nó, để nó giúp thằng hai tìm một công việc thì đã sao.

Tống Đại Vượng rít mạnh một hơi, cuối cùng vỗ bàn: "Được, chờ ngày nào đó chúng ta vào thành tìm thằng cả nói chuyện này.


Không đợi bọn họ vào thành, xế chiều ngày hôm sau Tống Tiền Tiến đã trở lại.

Tuy rằng Nhan Vũ Hà bảo Tống Tri Tri không nên nói cho Tống Tiền Tiến biết, nhưng Tống Tri Tri vẫn nhịn không được nói cho Tống Tiền Tiến biết việc này, trong mắt cô, thân thích nhà ai người đó giải quyết.

Tống Tiền Tiến nghe được yêu cầu của ba mẹ nuôi đầu tiên là cười lạnh một tiếng, sau đó lại gật đầu: "Được, chỉ cần các người nói cho tôi biết năm đó là ai nói cho hai người biết tôi cứu Vũ Hà rơi xuống nước, công việc của thằng hai sẽ do tôi lo.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận