Là chị họ của nó, cháu có trách nhiệm giúp nó tìm ra kẻ tung tin đồn, trả lại sự trong sạch cho nó.
Nếu không giải quyết tốt chuyện này, cả cuộc đời nó sẽ bị hủy hoại."
Nhiễm Đại Sơn nói xong thì mắt đỏ hoe, vẻ tức giận trên mặt biến mất, giọng điệu cũng không còn hung dữ nữa mà lộ ra vẻ bi thương.
Người ta vẫn nói tình cha như núi, là một người cha, mặc dù ông ta biết con gái mình có rất nhiều tật xấu nhưng dù sao đó cũng là con gái bảo bối của ông ta! Mong con gái có thể sống tốt, lớn lên trong hạnh phúc là mong muốn lớn nhất trong lòng ông ta.
Vì con cái, vì gia đình, dù có phải liều mạng ông ta cũng không tiếc.
Nhiễm Linh Linh có thể hiểu được tâm trạng của bác nhưng chuyện này khá phức tạp, nhất thời cũng không nói rõ được.
Cho đến bây giờ, bản thân cô ngoài việc mơ hồ nghe được một số tin đồn thì không biết gì cả.
Nghĩ kỹ lại, nếu Nhiễm Doanh Doanh thực sự không làm chuyện như vậy, là do người khác bịa đặt ra thì người tung tin đồn này chắc chắn có dụng ý riêng, có mục đích riêng.
Trong thôn, ai sẽ là người như vậy?
Nhiễm Linh Linh chìm vào suy tư.
Cô lần lượt tua lại trong đầu những người trẻ tuổi và già cả trong thôn như đang xem phim.
Bất chợt, tên Hồ Sáu Cân hiện lên trong đầu cô.
Con mắt láu cá của hắn, ánh mắt trốn tránh khi nhìn người, nụ cười lúc ẩn lúc hiện trên khuôn mặt và hình ảnh từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng làm chuyện tốt nào cứ quanh quẩn trong đầu Nhiễm Linh Linh.
Nhiễm Doanh Doanh đã từng liên hợp với Hồ Sáu Cân để đối phó với cô, để Hồ Sáu Cân giả làm ma, Nhiễm Linh Linh khẳng định giữa bọn họ chắc chắn có những khúc mắc không nói rõ được và lợi ích đan xen.
Nghĩ đến đây, Nhiễm Linh Linh đột nhiên phấn chấn, dùng giọng rất chắc chắn nói:
"Bác, nếu cháu không đoán sai, người tung tin đồn hẳn là Hồ Sáu Cân, bởi vì trong thôn chỉ có hắn là kẻ chẳng làm chuyện tốt nào, chỉ làm chuyện xấu."
Nhiễm Đại Sơn vỗ đùi, có cảm giác như bừng tỉnh, vội vàng nói: "Vậy bác đi tìm hắn, chuyện này nhất định phải làm rõ."
Nhiễm Linh Linh gọi bác lại nói: "Cho dù là hắn làm, với một người mặt dày như hắn, nếu không có bằng chứng xác thực thì e là hắn sẽ không thừa nhận đâu.
Bác, nếu bác tin cháu, bác cứ giao chuyện này cho cháu làm, đảm bảo cháu sẽ làm ổn thỏa, bác thấy thế nào?"
Nhiễm Đại Sơn suy nghĩ một chút, cảm thấy cháu gái lớn của mình nói rất có lý, nếu ông ta đi thì chưa chắc đã hỏi ra được sự thật, vậy thì để cô đi làm thử xem sao.
Vì vậy, Nhiễm Đại Sơn gật đầu: "Được, cháu gái, vậy thì vất vả cháu rồi, xin nhờ cháu."
"Yên tâm đi bác, cháu sẽ tìm cách." Nhiễm Linh Linh vỗ ngực, trên khuôn mặt bình tĩnh nở một nụ cười nhẹ khiến Nhiễm Đại Sơn nhìn thấy sự tự tin và hy vọng.
Nhiễm Linh Linh đồng ý giúp tìm người tung tin đồn, Nhiễm Đại Sơn đương nhiên vui vẻ, nói vài câu khách sáo rồi về.
Nhưng Nhiễm Linh Linh lại chìm vào suy tư, thầm nghĩ tự mình xung phong nhận việc này không biết là đúng hay sai, kết cục sẽ ra sao?
Xem ra vẫn nên ít lo chuyện bao đồng thì hơn.
Nhiễm Linh Linh có chút hối hận nhưng đã hứa rồi thì không thể bỏ dở giữa chừng được.
Thôi, đành vì bác mà làm, dù có vất vả hay chịu ấm ức thì cũng chẳng sao.
Nhiễm Linh Linh vừa nghĩ ngợi vừa quay về tiếp tục kiểm tra đàn lợn của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...