Nhiễm Doanh Doanh dẩu môi thật cao, mắt chớp chớp, rất kiên quyết nói: "Mặc dù không có bằng chứng nhưng con dám chắc chắn, tuyệt đối là cô ta, ngoài cô ta ra, trong thôn chúng ta còn ai muốn hại con nữa? Con nghĩ không ra.
"
Nhiễm Doanh Doanh vốn không có bằng chứng gì, chỉ vì có thành kiến với Nhiễm Linh Linh, tự cho là mình đoán đúng nên mới nói như vậy.
Cô ta vốn chỉ thuận miệng nói nhưng Nhiễm Đại Sơn nghe thấy cháu gái mình lại làm chuyện xấu xa, lập tức nổi trận lôi đình, tức giận nói:
"Con gái yên tâm, chuyện này cứ giao cho bố, bố sẽ đi tìm Nhiễm Linh Linh hỏi cho ra nhẽ tại sao nó lại làm như vậy, dù sao chúng ta cũng là người một nhà.
"
Nói xong Nhiễm Đại Sơn xông ra ngoài, bước từng bước thật mạnh đi tìm Nhiễm Linh Linh.
Đến bên ngoài trại chăn nuôi lợn của Nhiễm Linh Linh, ông ta hắng giọng hét lớn: "Nhiễm Linh Linh, mau ra đây.
"
Vừa khéo Nhiễm Linh Linh đang kiểm tra đàn lợn của mình trong trại, nghe thấy giọng nói của bác, vội bỏ việc trên tay chạy đến cửa trại.
Nhiễm Linh Linh mở cửa, thấy bác mình đang đứng ngoài cổng nhìn vào, mặt đầy vẻ tức giận, liền xoa xoa hai tay cười tươi như hoa, cẩn thận hỏi: "Bác tìm cháu có việc gì ạ?"
"Nhiễm Linh Linh, bác hỏi cháu, tại sao cháu lại hại Nhiễm Doanh Doanh nhà bác? Dù sao thì nó cũng là em họ của cháu, một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Bác vẫn luôn nghĩ cháu là một đứa trẻ ngoan, có năng lực, hiểu chuyện nhưng không ngờ cháu cũng có thể làm ra chuyện như vậy.
"
"Bác nói rõ ràng một chút, có chuyện gì vậy?" Nhiễm Linh Linh mở to đôi mắt ngây thơ, vẻ mặt bối rối hỏi.
"Chuyện gì? Cháu tự làm mà không biết sao? Cháu, cháu! " Nhiễm Đại Sơn tức đến đỏ bừng mặt, ngực phập phồng, thậm chí còn nói lắp.
Ông ta thầm nghĩ, đã thấy người giả vờ rồi nhưng chưa thấy ai giả vờ giỏi như Nhiễm Linh Linh.
Nhiễm Đại Sơn thở hổn hển không nói nên lời, lúc đầu Nhiễm Linh Linh thực sự không biết ông ta tìm mình để nói gì, sau đó đầu óc linh hoạt, vỗ đầu một cái, đột nhiên nhớ đến chuyện gần đây nghe người trong thôn đồn đại, nói Nhiễm Doanh Doanh hẹn hò với đàn ông vào buổi tối, chẳng lẽ bác mình nghĩ là do mình nói sao?
Nghĩ đến đây, Nhiễm Linh Linh rất nghiêm túc nói với Nhiễm Đại Sơn:
"Bác, nếu bác nghĩ rằng cháu là người tung tin đồn về Doanh Doanh thì bác thực sự vu oan cho cháu rồi, cháu không rảnh để quan tâm đến mấy chuyện đó.
Hơn nữa bây giờ cháu căn bản không ra ngoài vào buổi tối, không biết ai hẹn hò với ai, làm sao cháu có thể đi nói lung tung được?"
Nhiễm Đại Sơn trừng mắt nhìn Nhiễm Linh Linh, hỏi: "Chuyện này thực sự không phải do cháu truyền ra ngoài sao?"
"Tuyệt đối không phải.
" Nhiễm Linh Linh vẻ mặt nghiêm nghị, giọng điệu kiên quyết, nói chắc như đinh đóng cột.
Nhiễm Đại Sơn là người từng trải, ông ta có thể nhìn ra một người có nói dối hay không, sự bình tĩnh và kiên định mà Nhiễm Linh Linh thể hiện khiến ông ta cảm thấy rất có thể chuyện này thực sự không phải do cô làm.
Nhưng vấn đề mấu chốt là, ai đã làm? Hơn nữa con gái ông ta một mực khẳng định là Nhiễm Linh Linh làm, nếu không tìm ra manh mối, về nhà không thể giải thích với con gái được.
Suy nghĩ hồi lâu, Nhiễm Đại Sơn dịu giọng nói:
"Linh Linh, không phải bác trách cháu, cháu biết chuyện này ảnh hưởng đến em gái cháu lớn thế nào không? Một cô gái chưa chồng mà bị hủy hoại danh tiếng thì sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời, vì vậy bác nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...