Nói đến Nhiễm Doanh Doanh muốn theo đuổi Chu Nham, cô ta luôn tìm cơ hội để làm thân với anh ta, đôi khi lời nói rất lộ liễu.
Là con gái, cô ta tự nhận mình đã đủ táo bạo và thẳng thắn rồi, dù là kẻ ngốc cũng có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của cô ta.
Nhưng Chu Nham không biết là cố ý hay vô tình, lúc nào cũng nói sang chuyện khác, khiến cô ta không đoán được Chu Nham rốt cuộc đang nghĩ gì trong lòng.
Từ trước đến nay, Nhiễm Doanh Doanh vẫn luôn cho rằng Chu Nham chắc chắn sẽ đến với chị họ của mình là Nhiễm Linh Linh.
Nhưng mấy năm nay, Nhiễm Doanh Doanh phát hiện ra rằng bọn họ bình thường ít nói chuyện, có lẽ cũng không có mối quan hệ tốt đẹp như cô ta tưởng.
Một là Nhiễm Doanh Doanh cảm thấy Nhiễm Linh Linh dường như không thích Chu Nham, lúc nào cũng trốn tránh anh ta.
Hai là hai nhà bọn họ có mối thù sâu, muốn hóa giải không phải dễ, cho dù Nhiễm Linh Linh vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, là người làm giàu nổi tiếng trong thôn nhưng mẹ của Chu Nham là Lưu Thái Quyên lại coi cô như kẻ thù, sẽ không chấp nhận cô.
Chu Nham cho dù rất thích Nhiễm Linh Linh, cũng chỉ có thể là tình đơn phương, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có duyên mà không có phận.
Tóm lại, bản thân cô ta rõ ràng có hy vọng, có hy vọng thì có động lực.
Nhiễm Doanh Doanh vốn là một cô gái táo bạo và mạnh mẽ, cô ta không muốn bỏ lỡ cơ hội, càng không muốn như Khương Thái Công câu cá, ngồi chờ cá cắn câu, cô ta phải chủ động tấn công.
Cô ta đang ấp ủ, chờ đợi, mưu tính, cô ta không tin rằng với nhan sắc và mưu kế của mình mà lại không hạ gục được Chu Nham.
Kế hoạch mà Nhiễm Doanh Doanh nghĩ ra là lấy lòng mẹ của Chu Nham, đi đường vòng để cứu nước.
Nhiễm Doanh Doanh biết mẹ của Chu Nham thích những cô gái ngoan ngoãn, lại thích ăn đào.
Mà nhà Nhiễm Doanh Doanh vừa khéo có mấy cây đào, hiện tại đào đã chín, đào vừa đỏ vừa to, ăn rất ngon.
Còn việc giả vờ ngoan ngoãn đối với cô ta mà nói chẳng phải chuyện gì to tát.
Đã quyết định, Nhiễm Doanh Doanh đích thân trèo lên cây đào để chọn, chuyên hái những quả to nhất.
Hái được hơn mười quả tầm bốn năm cân, cô ta cho vào giỏ rồi thay bộ quần áo đẹp nhất của mình, trên mặt thoa một chút phấn trắng mà ngày thường không nỡ dùng, trên môi thoa một chút son hồng, cô ta soi gương ngắm nghía mãi, thấy mình trong gương da trắng hồng hào, khuôn mặt xinh xắn rạng rỡ động lòng người, cô ta gật đầu hài lòng.
Đợi đến gần trưa, cô ta nhanh chân chạy đến nhà Chu Nham, thấy cổng đóng chặt, cô ta vừa vươn tay gõ cửa vừa dùng giọng nói trong trẻo gọi: "Cô ơi, cô có nhà không ạ?"
Một chú chó nhỏ trong sân nghe thấy có người gọi ngoài cửa liền sủa lên gâu gâu.
Chu Nham đi làm không có nhà, buổi trưa anh ta thường không về ăn cơm.
Mẹ của Chu Nham là Lưu Thái Quyên đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng chó sủa, lại nghe có người gọi bên ngoài bèn thò đầu ra đáp: "Ai đấy?"
"Cô ơi, cháu đây, Nhiễm Doanh Doanh.
"
Lưu Thái Quyên nghe ra giọng nói của Nhiễm Doanh Doanh, một cô gái trong thôn, bà ta vội lau tay vào tạp dề, quát chú chó nhỏ: "Đừng sủa, đi chỗ khác đi.
"
Chú chó nhỏ sủa hai tiếng, chạy vào bếp tìm đồ ăn.
Lưu Thái Quyên mở cổng, nhìn Nhiễm Doanh Doanh đứng trước cửa xinh đẹp như ngọc, bà ta cười tươi hỏi: "Doanh Doanh, có chuyện gì không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...