Chú chó chăn cừu Hoan Hoan dường như hiểu được, không ngừng vẫy đuôi, còn sủa lên hai tiếng, sau đó nằm im bên cửa sân.
Nhiễm Linh Linh thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của chú chó, giơ ngón tay cái lên khen: "Hoan Hoan biểu hiện tốt lắm, tiếp tục cố gắng, lát nữa sẽ cho nhóc ăn thịt."
Hoan Hoan lại vẫy đuôi hai cái rồi sủa lên hai tiếng.
"Chị, ăn cơm thôi." Nhậm Tiểu Dư ở trong nhà gọi.
Nhiễm Linh Linh lại kiểm tra cửa sân một lần nữa rồi nhìn bức tường bao quanh, không phát hiện có gì bất thường, cô mới quay người về nhà ăn cơm.
Có cơm có thịt, còn có đậu đũa, canh rau xà lách.
Cả nhà quây quần bên nhau ăn cơm, vui vẻ hòa thuận, ấm áp tràn đầy.
Hiện tại, mặc dù Nhiễm Linh Linh vẫn chưa được coi là giàu có nhưng cuộc sống đã tốt hơn một số gia đình khác trong làng, tất cả đều là kết quả của sự nỗ lực của cô.
"Chị, để anh Chu làm anh rể của em được không?" Nhậm Tiểu Dư đang ăn cơm bỗng nói một câu bất ngờ.
Nhiễm Linh Linh nhướng đôi lông mày lá liễu cong cong, chớp đôi mắt đẹp, liếc Nhậm Tiểu Dư một cái rồi nói:
"Ăn cơm mà không chặn được miệng em, không có việc gì thì nghĩ lung tung làm gì? Có phải Chu Tiểu Quân tự nói với em không?"
Nhậm Tiểu Dư bị la bèn cúi đầu, cẩn thận trả lời: "Không phải, em chỉ thấy hai người rất hợp nhau.
Chu Tiểu Quân đẹp trai, lại nhiệt tình với mọi người, em rất muốn anh ấy làm anh rể của em."
Nhiễm Linh Linh má ửng hồng, biểu cảm trên mặt có chút không tự nhiên, cô trách móc: "Anh ta cho em bao nhiêu tiền để nói như vậy?"
Nhậm Tiểu Dư thấy mặt chị gái đỏ bừng, trong lòng chắc chắn có quỷ nhưng miệng không dám nói thẳng, chỉ có thể lí nhí nói:
"Không, không có, em rất ít nói chuyện với anh ta, em chỉ thấy anh ta rất tốt, hơn nữa nhà mình thiếu sức lao động, có thêm một người thì chị sẽ không vất vả như vậy."
Lời nói của Nhậm Tiểu Dư khiến Nhiễm Linh Linh cảm thấy ấm áp trong lòng, cô hiểu rằng em trai đã bắt đầu lớn, biết mình vất vả nên muốn có người chia sẻ.
Nhưng em trai nào biết được, chuyện tình cảm không đơn giản như vậy.
Nhiễm Linh Linh không muốn Nhậm Tiểu Dư cứ nghĩ đến những chuyện này, liền tỏ vẻ giận dữ nói với cậu: "Chị không vất vả.
Trẻ con đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện cưới xin, học cho tốt mới quan trọng nhất."
"Tiểu Dư à, chuyện của chị gái con, chị con tự biết xử lý, con còn nhỏ, cứ học hành chăm chỉ, học tốt chị gái sẽ thưởng cho con." Bà ngoại Lý Ngọc Tú cũng nói thêm một câu.
Nhậm Tiểu Dư vội vàng gật đầu: "Chị, bà ngoại, con biết rồi.
Chị, lên cấp hai em định thi vào trường cấp ba của chị, chị thấy được không?"
"Được chứ, trường cấp ba số 4 không phải muốn thi là thi đỗ được đâu.
Em phải luôn duy trì thành tích như bây giờ mới có hy vọng." Nhiễm Linh Linh động viên.
"OK, em hiểu rồi." Nhậm Tiểu Dư tỏ vẻ thoải mái, tinh nghịch, dường như rất tự tin vào việc thi đỗ vào trường cấp ba số 4.
"OK là tốt rồi, nào, ăn nhiều thịt vào, ăn thịt sẽ cao lớn." Nhiễm Linh Linh gắp thức ăn cho Nhậm Tiểu Dư.
Lý Ngọc Tú nhìn hai đứa cháu ngoại của mình ngày càng trưởng thành, thấy điều kiện sống trong nhà ngày càng tốt, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện.
Cả nhà ăn cơm xong, người rửa bát, người đi tắm, mọi thứ đã xong xuôi, chuẩn bị đi nghỉ sớm.
Radio trong phòng khách vẫn chưa đóng, đang phát những bài hát cũ kinh điển.
Thời gian như một bài hát, cuộc sống cứ thế tiếp diễn.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...