Chu Nham nửa đùa nửa thật bày tỏ tâm tư của mình.
Nhiễm Linh Linh cũng khéo léo từ chối Chu Nham.
Thấy đối phương đã nói đến mức này, Chu Nham nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú giật giật vài cái, có chút bất lực lại tự giễu nói:
"Học muội, vừa rồi anh đùa với em thôi, em đừng coi là thật.
Nhưng mà nếu sau này trại lợn của em cần tuyển nhân viên thì thông báo cho anh đầu tiên, để anh đến ứng tuyển nhé? Anh cũng muốn trải nghiệm cảm giác nuôi lợn.
"
Chu Nham nói xong chính mình cũng bật cười.
Nhiễm Linh Linh càng cười khanh khách, cười rất đẹp, giống hệt như hoa đào đang nở, rực rỡ và tươi tắn khiến Chu Nham say đắm.
Nhiễm Linh Linh cười một lúc lâu rồi lắc đầu, lại dùng tay vuốt mái tóc trước trán, cười nói: "Anh nuôi lợn? E là bị lợn dọa sợ ấy chứ.
"
"Thật là coi thường người khác, dù sao anh cũng là một đấng nam nhi, sao có thể bị lợn dọa sợ được? Hơn nữa chỉ cần có em ở bên, dù có khó khăn lớn đến đâu anh cũng không sợ.
"
Chu Nham nói, hai mắt vô tình liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nhiễm Linh Linh, giọng điệu rất kiên định.
Nhưng Nhiễm Linh Linh lại nhíu mày, nụ cười trên mặt biến mất, mơ hồ đáp:
"Em nuôi lợn là bất đắc dĩ, anh đừng thấy chúng trông rất ngoan, lúc đói thì hung dữ lắm, mỗi ngày tiếp xúc với lợn, cả người hôi hám phiền chết đi được.
"
"Một cô gái nhỏ như em còn không sợ, anh sợ gì? Vấn đề là em coi thường anh, luôn từ chối anh.
" Chu Nham nói một câu mà ý tứ sâu xa.
"Thôi, không nói những chuyện này nữa, học trưởng, còn chuyện gì khác không? Em rất bận, không rảnh rỗi như anh còn có chủ nhật để nghỉ ngơi.
"
Nhiễm Linh Linh cảm thấy không cần thiết, cũng không có thời gian rảnh để vòng vo tam quốc, đánh đố với Chu Nham, dứt khoát ra lệnh đuổi khách.
Khi chủ nhà đã không chào đón mình, Chu Nham dù có muốn nói thêm một nghìn câu nữa cũng chỉ có thể thở dài, vẫy tay nói: "Vậy em làm việc đi, anh cũng về đây, tạm biệt.
"
Cuối cùng cũng tiễn được Chu Nham đi, Nhiễm Linh Linh thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng lưng Chu Nham đi xa, tự lẩm bẩm:
"Học trưởng, xin lỗi, em đã hiểu tâm ý của anh từ lâu rồi, chỉ là chúng ta giống như sống ở hai hành tinh khác nhau, mỗi người có quỹ đạo vận hành riêng, thôi thì hãy an phận với cuộc sống của mình.
"
Nhiễm Linh Linh tự lẩm bẩm một hồi, thở dài rồi quay về cho lợn ăn.
Bên này, Chu Nham vô hồn đi về phía đầu thôn, trong lòng trống rỗng, cảm thấy trái tim đang đập loạn xạ của mình như thể vẫn còn ở lại chỗ Nhiễm Linh Linh, không theo mình trở về.
Bây giờ anh ta chỉ còn lại một cái xác không hồn, giống như một cái xác biết đi, buồn chán, không vui không buồn, không hứng thú với bất cứ điều gì.
Ban đầu Chu Nham đến đây với tâm trạng rất vui vẻ nhưng kết quả lại ra về trong thất vọng.
Từ những lời Nhiễm Linh Linh nói, Chu Nham hiểu rằng cả đời này, có lẽ anh ta sẽ phải lướt qua người tình trong mộng của mình.
Ôi, thật là số phận trêu ngươi, nếu đã để anh ta và cô sống chung một thôn, lại còn là bạn học cũ, tại sao lại để hai gia đình bọn họ kết thù với nhau?
Nói đi nói lại thì vẫn là tại mẹ mình quá cố chấp, cứ khư khư giữ mãi chuyện cũ, không chịu buông tha cho người ta, một cô gái vừa giỏi giang vừa xinh đẹp như vậy lại bị đẩy ra xa, thật đáng tiếc, đáng tiếc quá!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...