Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc


Lưu Đại Ngân đi đến chỗ ngoặt, Lý Lưu Trụ vẫn luôn chờ bà ấy ở nơi đó.“Con ăn cơm chưa?” Lưu Đại Ngân đặt cái bàn xuống, hỏi con trai trước.Lý Lưu Trụ vòng ra sau lưng Lưu Đại Ngân, nhẹ nhàng đấm lưng cho bà ấy: “Mẹ, con ăn rồi.”Lưu Đại Ngân chỉ ngồi nghỉ một lát, lại cõng túi da rắn lên, đứng dậy.


Lý Lưu Trụ vác cái bàn nhỏ đi theo sau: “Mẹ, mẹ định đi đâu thế?”Lưu Đại Ngân: “Bán gà nướng a.”Lý Lưu Trụ gãi gãi đầu đi theo mẹ mình: “Mẹ, chúng ta lại đi đâu bán gà nướng?”Lưu Đại Ngân dừng lại, xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nói với con trai: “Lưu Trụ, đợi lát nữa mẹ tới cửa ủy ban tỉnh bán gà nướng, con đừng đi theo mẹ, nếu mẹ xảy ra chuyện, con càng không thể xuất hiện.”“Hả? Mẹ nói gì cơ?” Lý Lưu Trụ trừng mắt hỏi: “Mẹ muốn đến cửa ủy ban tỉnh bán gà nướng?”“Không được, ngay cả tình huống thế nào chúng ta vẫn chưa hiểu rõ, mẹ đã tới cửa ủy ban tỉnh bán gà nướng, khác nào vội vàng chui đầu vào lưới?”Lưu Đại Ngân nói thế nào Lý Lưu Trụ cũng không đồng ý.Lưu Đại Ngân kéo anh ta tới góc tường, phân tích rõ ràng cho anh ta: “Lưu Trụ, nghe mẹ nói này.

Tỉnh thành đã cho phép làm buôn bán nhỏ, nhưng ở huyện chúng ta vẫn chưa có thông báo, rốt cuộc tình hình thế nào chúng ta vẫn chưa biết rõ, muốn chờ “Văn kiện” kia truyền xuống, không biết phải chờ tới khi nào đâu?”“Chúng ta dứt khoát một gậy thọc thẳng lên trời đi, nếu mẹ mang gà nướng bán trước cửa ủy ban tỉnh vẫn không có ai quản, vậy khi về huyện muốn bắt chúng ta, chúng ta có thể nói, nhà tôi bán ở trước cửa ủy ban tỉnh chưa hề bị quản, sao trong huyện lại không thể bán?”“Nếu bán gà nướng trước cửa ủy bán tỉnh có người quản thì sao?” Lý Lưu Trụ lẩm bẩm hỏi.“Có người quản, vậy đúng lúc, mẹ nghe nói muốn buôn bán phải làm giấy phép gì đó, ở đồn công an chúng ta hỏi rõ ràng luôn, về nhà lại lên huyện làm giấy phép.”Lưu Đại Ngân đã quyết ý, Lý Lý Lưu Trụ khuyên không được bà ấy, đành phải đi theo đến cửa ủy ban tỉnh.Lưu Đại Ngân xếp bàn xong, bỏ gà nướng lên, dùng ánh mắt ý bảo con trai mau chóng rời đi.Lý Lưu Trụ đành cố nén nước mắt, giả làm người qua đường, nhanh chân rời đi chỗ khác.Lưu Đại Ngân đặt gà nướng lên bàn xong, bắt đầu lớn tiếng rao hàng: “Bán gà nướng đây, bán gà nướng đây, gà nướng thơm ngon vừa ra lò, muốn mua mau qua đây nhìn xem, đi ngang qua đừng bỏ lỡ…”Người đi ngang qua không tự chủ được dừng bước, vây xem người phụ nữ trung niên nhìn qua cách ăn mặc là biết đến từ nông thôn này, giống như xem khỉ trong vườn bách thú.Người phụ nữ này to gan thật, dám bày quán trước cửa ủy ban tỉnh.

Bà ấy có biết nơi này là nơi nào không? Khả năng là không biết nhỉ.Một bà cụ tốt bụng bước đến nhắc nhở Lưu Đại Ngân: “Em gái, em có biết nơi này là nơi nào không? A, em không nhìn thấy biểu tượng kia sao?”Bà cụ chỉ vào cửa tỉnh ủy cách đó không xa, nói với Lưu Đại Ngân: “Nơi đó là ủy ban tỉnh, là nơi bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tịch làm việc.


Em bày quán chỗ này, không phải là muốn đội trật tự tới bắt em sao?”Đầu tiên Lưu Đại Ngân câu cảm ơn bà cụ, sau đó mới nói tiếp: “Chị gái, tôi biết nơi đó là ủy ban tỉnh, cũng biết đó là nơi bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tịch làm việc, nhưng chị xem, hai người vác súng kia vẫn chưa nói gì mà, kết quả xấu nhất không phải chỉ bị bắt lại mấy ngày sao? Chẳng lẽ bị bắt vì bày quán trước cửa ủy ban tỉnh bị phạt nặng hơn bày quán ở nơi khác, bị nhốt thêm mấy ngày?”Bà cụ nghe Lưu Đại Ngân nói xong, trợn mắt há hốc mồm, thấy đối phương không nghe khuyên bảo, lắc đầu lui về chỗ đám người xem náo nhiệt.Hai chiến sĩ trẻ tuổi đứng gác trước cửa ủy ban tỉnh quan sát Lưu Đại Ngân một lát, cũng mặc kệ bà ấy.Bọn họ có quy định, không phải người có liên quan tiến vào trước cửa ủy ban tỉnh trong phạm vi ba mét mới được khuyên rời đi, nơi Lưu Đại Ngân bày quán cách cổng lớn khoảng mười mét, căn bản không nằm trong phạm vi đó.Lưu Đại Ngân tiếp tục thét to: “Bán gà nướng đây, bán gà nướng đây, gà nướng nóng hổi vừa ra lò, muốn mua mau tới đây xem, đi dạo ngang qua đừng bỏ lỡ…”Người xem náo nhiệt đã vây một vòng lớn xung quanh Lưu Đại Ngân, nhưng mà không ai tiến tới hỏi giá cả.Lưu Đại Ngân không hề xấu hổ, vẫn tiếp tục thét to.


Dù sao mục đích bà ấy bày quán trước cửa ủy ban tỉnh cũng không phải bán gà nướng.Lý Lưu Trụ ở cách đó không xa, nơi mẹ anh ta bày quán bị một đám người thích xem náo nhiệt vây quanh, cũng không nhìn rõ tình hình bên trong thế nào.Anh ta giả vờ đi ngang qua rất nhiều lần, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.Thấy ngooài tiếng mẹ mình rao hàng ra, không còn âm thanh nào khác, Lý Lưu Trụ mới yên lòng.Lý Lưu Trụ lại không phát hiện ra, ở cách đó không xa, có một người đang dùng ánh mắt độc ác xuyên qua đám đông, nhìn Lưu Đại Ngân bán gà nướng.Là Giang Văn Chung.Qua khoảng thời gian vất vả “đắp nặn hình tượng”, thanh danh của Giang Văn Chung trong trường học đã tốt lên không ít.Triệu An An cũng đã trở thành bạn thân của anh ta.Hơn ba tháng nữa là sinh nhật Triệu An An, hôm nay Giang Văn Chung ra ngoài chuẩn bị mua quà cho đối phương.Còn chuyện vì sao phải mua quà sớm như vậy, là vì Giang Văn Chung muốn tặng cho Triệu An An một món quà do chính tay mình làm ra.Anh ta định tặng Triệu An An một hộp chín mươi chín ngôi sao may mắn do mình tự gấp.Ở niên đại này vẫn chưa có khái niệm sao may mắn, nhưng kiếp trước Giang Văn Chung từng thấy cháu gái mình gấp nó.Dùng thứ này dễ dỗ dành con gái nhà người ta nhất.Giấy đủ màu sắc gấp thành một đống sao nhỏ xinh đẹp, bỏ vào bình thủy tinh, mở từng ngôi sao ra, trong mỗi ngôi sao là một câu thơ của Tagor.Anh ta không tin nữ sinh chưa rành thế sự như Triệu An An sẽ không cảm động.Cảm động là khởi đầu của rung động.Về việc bắt lấy trái tim Triệu An An, Giang Văn Chung đầy tự tin.Nhưng mà anh ta không ngờ, bản thân lại gặp được Lưu Đại Ngân trên đường cái ở tỉnh thành.Giang Văn Chung vĩnh viễn không quên được giọng của đối phương.Huống chi anh ta còn trông thấy anh rể trước của mình.Giang Văn Chung cúi đầu, chậm rãi lộ ra nụ cười khinh bỉ, xoay người đi về phía nào đó.Tác giả có lời muốn nói: Lưu Đại Ngân không đi con đường tầm thường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận